truyện ngắn

Đám rước mùa xuân

Đoàn thuyền rước nước vẫn đang chầm chậm xuôi theo dòng chảy rồi ngoặt về phía bến Trần Gian. Tiếng trống, tiếng chiêng quyện vào nhau lần lượt rơi xuống mặt nước loang loáng…

Đừng xem đó là bẫy

Anh chàng cẩn thận ngồi vào bàn và nhìn bà Lan Chi với ánh mắt biết ơn khi bà mang khay bánh rán vàng ruộm chầm chậm bước về phía mình…

Thuê bao quý khách…

Quân gọi điện thoại, hỏi Thùy có ở nhà không, Quân sang. Khi đó Thùy đang thừa thãi thời gian, chẳng biết làm gì cho hết ngày.

Quán nàng Mưa

Quán nằm cuối con ngõ dài ngoắt ngoéo ven ngoại thành, nép bên cây bàng cổ thụ bốn mùa lá reo như hát. Quán nằm ở đó từ bao giờ người ta cũng không nhớ nữa…

Tục truyền…

Lời tục truyền rằng hơn năm trăm năm trước, thời vua Chiêm còn ngự ở Đồ Bàn, thì X là nghĩa địa của họ.

Tiếng sáo diều cô đơn

(VNBĐ – Truyện ngắn).  1. Trời bắt đầu nhá nhem tối, bà Miền hì hụi nấu xong bữa cơm liền bưng lên gian nhà ngang. Nhìn thấy con trai đang mở tủ như tìm kiếm gì đó, quần áo bị quăng vương vãi khắp nền

Người lái đò bến Gáo

Thả lưới xong, lão Ngũ khoát tay bơi vòng nữa rồi trườn vào bờ, nhẹ nhàng gối đầu lên vạt cỏ.

Một ngày làm người lớn

Mọi người bảo ông Ba kỳ bí lắm. Ông ở có một mình, biệt lập trong một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn rộng mênh mông.

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Vết sẹo hình hoa hồng

Nàng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay gác hờ trên mép cửa, một bên vai nhô lên, lưng và eo tạo thành một đường cong mềm mại.

Giấc mộng phù vân

Buổi chiều cuối thu năm 1441, trên con đường độc đạo men theo chân núi Phụng Hoàng, một lữ khách luống tuổi thong thả rảo bước về hướng Côn Sơn…

Cánh cửa bên kia

Hai giờ sáng. Phòng cấp cứu không còn nhốn nháo. Lũ lượt người mỏi mệt lăn lê nơi hành lang hoặc gục đầu bên giường bệnh.

Những âm thanh lặng lẽ

Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.

Đám rước mùa xuân

Đoàn thuyền rước nước vẫn đang chầm chậm xuôi theo dòng chảy rồi ngoặt về phía bến Trần Gian. Tiếng trống, tiếng chiêng quyện vào nhau lần lượt rơi xuống mặt nước loang loáng…

Đừng xem đó là bẫy

Anh chàng cẩn thận ngồi vào bàn và nhìn bà Lan Chi với ánh mắt biết ơn khi bà mang khay bánh rán vàng ruộm chầm chậm bước về phía mình…

Thuê bao quý khách…

Quân gọi điện thoại, hỏi Thùy có ở nhà không, Quân sang. Khi đó Thùy đang thừa thãi thời gian, chẳng biết làm gì cho hết ngày.

Quán nàng Mưa

Quán nằm cuối con ngõ dài ngoắt ngoéo ven ngoại thành, nép bên cây bàng cổ thụ bốn mùa lá reo như hát. Quán nằm ở đó từ bao giờ người ta cũng không nhớ nữa…

Tục truyền…

Lời tục truyền rằng hơn năm trăm năm trước, thời vua Chiêm còn ngự ở Đồ Bàn, thì X là nghĩa địa của họ.

Tiếng sáo diều cô đơn

(VNBĐ – Truyện ngắn).  1. Trời bắt đầu nhá nhem tối, bà Miền hì hụi nấu xong bữa cơm liền bưng lên gian nhà ngang. Nhìn thấy con trai đang mở tủ như tìm kiếm gì đó, quần áo bị quăng vương vãi khắp nền

Người lái đò bến Gáo

Thả lưới xong, lão Ngũ khoát tay bơi vòng nữa rồi trườn vào bờ, nhẹ nhàng gối đầu lên vạt cỏ.

Một ngày làm người lớn

Mọi người bảo ông Ba kỳ bí lắm. Ông ở có một mình, biệt lập trong một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn rộng mênh mông.

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Vết sẹo hình hoa hồng

Nàng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay gác hờ trên mép cửa, một bên vai nhô lên, lưng và eo tạo thành một đường cong mềm mại.

Giấc mộng phù vân

Buổi chiều cuối thu năm 1441, trên con đường độc đạo men theo chân núi Phụng Hoàng, một lữ khách luống tuổi thong thả rảo bước về hướng Côn Sơn…

Cánh cửa bên kia

Hai giờ sáng. Phòng cấp cứu không còn nhốn nháo. Lũ lượt người mỏi mệt lăn lê nơi hành lang hoặc gục đầu bên giường bệnh.

Những âm thanh lặng lẽ

Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.