
Người gác hầm đường sắt
Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…
Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…
Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.
Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…
Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…
Một hôm, cô chủ nhỏ của khu vườn mang về một hạt đỗ đen bé xíu xiu. Cô xới đất tạo hốc, rồi vùi hạt đỗ cạnh cây ngô nếp đang trổ cờ…
Mặt trời về tổ ấm
Trăng từ từ nhô lên
Ngàn vì sao theo bước
Thắp ánh đèn lung linh
Cây bút chì cùng bé
Nắn nót chữ đầu tiên
Vẽ cảnh vật thiên nhiên
Bốn mùa thơm hoa trái
Sáng nay bé dậy sớm
Theo mẹ ra thăm vườn
Chim trên cành đua hót
Hoa trong vườn ngát hương
Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…
Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng
Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng
Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.
Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?
Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…
Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.
Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…
Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…
Một hôm, cô chủ nhỏ của khu vườn mang về một hạt đỗ đen bé xíu xiu. Cô xới đất tạo hốc, rồi vùi hạt đỗ cạnh cây ngô nếp đang trổ cờ…
Mặt trời về tổ ấm
Trăng từ từ nhô lên
Ngàn vì sao theo bước
Thắp ánh đèn lung linh
Cây bút chì cùng bé
Nắn nót chữ đầu tiên
Vẽ cảnh vật thiên nhiên
Bốn mùa thơm hoa trái
Sáng nay bé dậy sớm
Theo mẹ ra thăm vườn
Chim trên cành đua hót
Hoa trong vườn ngát hương
Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…
Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng
Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng
Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.
Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định