Văn xuôi

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Mùi đá

Như có hẹn. Tôi trở về nơi mình sinh ra trong một tối ngập tràn ánh trăng. Tôi xa nhà đã bao lâu? Cảm giác vết rạch sâu hoắm đủ thời gian lên da non, thành sẹo…

Những làn khói bên cội sứ

Ông muốn kêu lên nhưng mồm miệng như cứng lại, không thể cử động được, giọng nói cũng biến đi đâu mất dù chỉ là tiếng ú ớ. Ông muốn ngồi dậy, rời khỏi chỗ nằm…

Bình yên sẽ trở về

Hành động hay không? Làm hay không? Nếu Thụ làm gì đó, các cô gái có thể thoát khỏi cơn nguy hiểm hiện tại, nhưng về sau thì sao?

Người hùng

Tôi bị lạc mẹ trong những ký ức ngổn ngang và cơn lốc xoáy đầy bụi mù của dòng thời gian từ bao giờ. Thế nhưng giờ đây, hình ảnh người đàn ông đó lại hiện về…

Đời minh mẫn

Nhưn quan ngậm dầu trong miệng phun vào cây đuốc đang rực cháy trên tay. Lửa cao gần tới nóc nhà, cỏ cây quanh nhà héo lả đi…

Ranh giới

Mùa mưa Nam Trung bộ cứ triền miên hết ngày này đến ngày khác. Dòng nước hung hăng gầm gào xóa bay các con đường vận chuyển…

Về một thời đã cũ

Đất lề quê thói. Con gái làng tôi có chút ít nhan sắc vừa đến tuổi trưởng thành ra đi lấy chồng…

Hạnh phúc muộn

Hằng giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh kẽo kẹt của cơn gió lùa qua cửa sổ. Bên ngoài là mảng đen hun hút của bóng đêm dày đặc, nhức mắt…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Mùi đá

Như có hẹn. Tôi trở về nơi mình sinh ra trong một tối ngập tràn ánh trăng. Tôi xa nhà đã bao lâu? Cảm giác vết rạch sâu hoắm đủ thời gian lên da non, thành sẹo…

Những làn khói bên cội sứ

Ông muốn kêu lên nhưng mồm miệng như cứng lại, không thể cử động được, giọng nói cũng biến đi đâu mất dù chỉ là tiếng ú ớ. Ông muốn ngồi dậy, rời khỏi chỗ nằm…

Bình yên sẽ trở về

Hành động hay không? Làm hay không? Nếu Thụ làm gì đó, các cô gái có thể thoát khỏi cơn nguy hiểm hiện tại, nhưng về sau thì sao?

Người hùng

Tôi bị lạc mẹ trong những ký ức ngổn ngang và cơn lốc xoáy đầy bụi mù của dòng thời gian từ bao giờ. Thế nhưng giờ đây, hình ảnh người đàn ông đó lại hiện về…

Đời minh mẫn

Nhưn quan ngậm dầu trong miệng phun vào cây đuốc đang rực cháy trên tay. Lửa cao gần tới nóc nhà, cỏ cây quanh nhà héo lả đi…

Ranh giới

Mùa mưa Nam Trung bộ cứ triền miên hết ngày này đến ngày khác. Dòng nước hung hăng gầm gào xóa bay các con đường vận chuyển…

Về một thời đã cũ

Đất lề quê thói. Con gái làng tôi có chút ít nhan sắc vừa đến tuổi trưởng thành ra đi lấy chồng…

Hạnh phúc muộn

Hằng giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh kẽo kẹt của cơn gió lùa qua cửa sổ. Bên ngoài là mảng đen hun hút của bóng đêm dày đặc, nhức mắt…