Ngón mưa
Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…
Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…
Vì mê đọc sách, nên từ nhỏ, tôi đã tích cóp được một tủ sách cho riêng mình. Những cuốn sách thời niên thiếu dù in trên giấy hẩm, tôi vẫn giữ mãi đến giờ…
Chẳng biết xoang có từ bao giờ mà chỉ biết nó gắn bó với bao đời người, bao mùa rẫy, bao mùa lễ hội để rồi mê hoặc những ai đã từng chiêm ngưỡng, hòa nhập cùng xoang…
Một chiều tháng Tư năm 1970, tại căn cứ quân sự của Mỹ ở Phú Tài, thuộc vùng ngoại vi thị xã Quy Nhơn…
Mưa rây bụi lên dòng đêm bồng bềnh sương khói. Con thuyền trôi chầm chậm trên dải sông đen thẫm kiếm tìm chốn đậu…
Người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi ở căn phòng đối diện với dáng người mảnh dẻ và khuôn mặt lạnh lùng. Ả không biết cô ta làm nghề gì…
Từ hồi ba mất, khu vườn như bỏ hoang, không người chăm nên đìu hiu xơ xác. Một ngày rã rời vì những nhọc nhằn, tôi trốn về thăm ba, thăm vườn cũ…
Biển trưa. Nước xanh, sóng trắng tung bọt. Bãi cát nóng rẫy bàn chân. Hoạt cầm lon bia uống dở hướng về phía cuối bãi, như một thói quen…
hi màu nắng tháng Ba trải tràn trước ngõ, lòng ta lại bâng khuâng một nỗi nhớ không rõ hình thù. Dường như, trong từng ngọn nắng tháng Ba luôn chất chứa những xốn xang, xao động lòng người.
Lập xuân, khí trời ấm dần. Chồi non hé nụ, vạn vật phơi phới, cũng là lúc đàn én từ phương xa trở về chao lượn ríu rít gọi bầy…
Căn nhà gỗ chàng đang ở nằm trên sườn đồi, một dạo không ai dám bén mảng. Nghe nói chủ nhân của nó là một họa sĩ độc thân…
Có lần, trong một truyện ngắn, tôi viết câu “Da mặt nhiễm phèn từ thuở sơ sinh”, kỳ thực là tôi bị ám ảnh bởi cái vết phèn vàng vàng nâu nâu thâm xỉn nơi góc móng chân của má
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng còi tàu rúc lên từng hồi inh ỏi. Chắc có lẽ đã lâu tôi không về ngủ ở nhà ba má, thành thử, tiếng còi tàu trở nên xa lạ với mình
Quán cơm nhỏ nằm trong căn ngõ nhỏ ngay sau cổng bệnh viện. Cửa quán treo tấm bảng ghi mấy chữ gọn lỏn: “Cơm bình dân”. Túc gặp Lữ lần đầu ở đây…
Đoàn thuyền rước nước vẫn đang chầm chậm xuôi theo dòng chảy rồi ngoặt về phía bến Trần Gian. Tiếng trống, tiếng chiêng quyện vào nhau lần lượt rơi xuống mặt nước loang loáng…
Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…
Vì mê đọc sách, nên từ nhỏ, tôi đã tích cóp được một tủ sách cho riêng mình. Những cuốn sách thời niên thiếu dù in trên giấy hẩm, tôi vẫn giữ mãi đến giờ…
Chẳng biết xoang có từ bao giờ mà chỉ biết nó gắn bó với bao đời người, bao mùa rẫy, bao mùa lễ hội để rồi mê hoặc những ai đã từng chiêm ngưỡng, hòa nhập cùng xoang…
Một chiều tháng Tư năm 1970, tại căn cứ quân sự của Mỹ ở Phú Tài, thuộc vùng ngoại vi thị xã Quy Nhơn…
Mưa rây bụi lên dòng đêm bồng bềnh sương khói. Con thuyền trôi chầm chậm trên dải sông đen thẫm kiếm tìm chốn đậu…
Người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi ở căn phòng đối diện với dáng người mảnh dẻ và khuôn mặt lạnh lùng. Ả không biết cô ta làm nghề gì…
Từ hồi ba mất, khu vườn như bỏ hoang, không người chăm nên đìu hiu xơ xác. Một ngày rã rời vì những nhọc nhằn, tôi trốn về thăm ba, thăm vườn cũ…
Biển trưa. Nước xanh, sóng trắng tung bọt. Bãi cát nóng rẫy bàn chân. Hoạt cầm lon bia uống dở hướng về phía cuối bãi, như một thói quen…
hi màu nắng tháng Ba trải tràn trước ngõ, lòng ta lại bâng khuâng một nỗi nhớ không rõ hình thù. Dường như, trong từng ngọn nắng tháng Ba luôn chất chứa những xốn xang, xao động lòng người.
Lập xuân, khí trời ấm dần. Chồi non hé nụ, vạn vật phơi phới, cũng là lúc đàn én từ phương xa trở về chao lượn ríu rít gọi bầy…
Căn nhà gỗ chàng đang ở nằm trên sườn đồi, một dạo không ai dám bén mảng. Nghe nói chủ nhân của nó là một họa sĩ độc thân…
Có lần, trong một truyện ngắn, tôi viết câu “Da mặt nhiễm phèn từ thuở sơ sinh”, kỳ thực là tôi bị ám ảnh bởi cái vết phèn vàng vàng nâu nâu thâm xỉn nơi góc móng chân của má
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng còi tàu rúc lên từng hồi inh ỏi. Chắc có lẽ đã lâu tôi không về ngủ ở nhà ba má, thành thử, tiếng còi tàu trở nên xa lạ với mình
Quán cơm nhỏ nằm trong căn ngõ nhỏ ngay sau cổng bệnh viện. Cửa quán treo tấm bảng ghi mấy chữ gọn lỏn: “Cơm bình dân”. Túc gặp Lữ lần đầu ở đây…
Đoàn thuyền rước nước vẫn đang chầm chậm xuôi theo dòng chảy rồi ngoặt về phía bến Trần Gian. Tiếng trống, tiếng chiêng quyện vào nhau lần lượt rơi xuống mặt nước loang loáng…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định