Thơ

Mẹ chồng tôi

Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng

Đêm trở dạ

Đêm trở dạ
những con nhái đồng
ồm ộp ễnh ương
đom đóm bay vào vườn

Xin em làm hơi thở

Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng

Cõi chữ

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Tiếng trúc chiều

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Con trẻ Châu Phi

Tôi như con trẻ Châu Phi
Ngồi ăn bánh đất lầm lì ngắm trăng
May sao còn có chị Hằng
Mình tôi ngồi đợi công bằng nhân gian.

Cửa sổ nhìn vào vũ trụ

Hột mưa trên lá còn thương
Nhớ về biển cả mù sương hãi hùng
Bay vào vũ trụ điệp trùng
Mà không cứu được bịnh ung thư đời.

Ngày bình thường

Đã lâu bầy chim không qua vườn
làm sao thấy khoảng trống tiếng chim để lại
55 loài, hoặc hơn

Bến xưa 

Bến xưa không còn đò cũ
Người đi sóng gợn nhịp cầu
Chỉ cây sanh và mái đình vẫn vậy
Bí ẩn im lìm huyễn hoặc tuổi thơ tôi

Tháng Mười với mẹ

Tháng Mười chưa cười đã tối
Mẹ tôi lặn lội ngoài đồng
Bó mạ thắt lưng ngang mẹ
Chín rồi, cây lúa uốn cong

Từ ngày má mất

Vừa về tới đầu ngõ
Tim bỗng đập rộn ràng
Sực nhớ không còn má
Con thành kẻ lang thang

Bên bậu cửa

Con ở xa, lâu ngày mới về nhà
Đã thấy má ngồi đợi bên bậu cửa
Tóc má bạc xóa
Lưng má đã còng

Trả nhớ cho anh

Thu sang rồi em trả nhớ cho anh
Cái nỗi chòng chành giữa mùa bão nổi
Gió xóa dấu chân đã từng chung lối
Cuối vườn khuya cải lặng lẽ đơm hoa

Quy Nhơn chiều biển nhớ

Chiều nay tôi lại về với biển
Ngắm hoàng hôn nhuộm tím chân mây
Ngoài khơi xa hải âu cánh mỏi
Vượt muôn trùng sóng gió… về đâu

Mẹ chồng tôi

Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng

Đêm trở dạ

Đêm trở dạ
những con nhái đồng
ồm ộp ễnh ương
đom đóm bay vào vườn

Xin em làm hơi thở

Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng

Cõi chữ

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Tiếng trúc chiều

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Con trẻ Châu Phi

Tôi như con trẻ Châu Phi
Ngồi ăn bánh đất lầm lì ngắm trăng
May sao còn có chị Hằng
Mình tôi ngồi đợi công bằng nhân gian.

Cửa sổ nhìn vào vũ trụ

Hột mưa trên lá còn thương
Nhớ về biển cả mù sương hãi hùng
Bay vào vũ trụ điệp trùng
Mà không cứu được bịnh ung thư đời.

Ngày bình thường

Đã lâu bầy chim không qua vườn
làm sao thấy khoảng trống tiếng chim để lại
55 loài, hoặc hơn

Bến xưa 

Bến xưa không còn đò cũ
Người đi sóng gợn nhịp cầu
Chỉ cây sanh và mái đình vẫn vậy
Bí ẩn im lìm huyễn hoặc tuổi thơ tôi

Tháng Mười với mẹ

Tháng Mười chưa cười đã tối
Mẹ tôi lặn lội ngoài đồng
Bó mạ thắt lưng ngang mẹ
Chín rồi, cây lúa uốn cong

Từ ngày má mất

Vừa về tới đầu ngõ
Tim bỗng đập rộn ràng
Sực nhớ không còn má
Con thành kẻ lang thang

Bên bậu cửa

Con ở xa, lâu ngày mới về nhà
Đã thấy má ngồi đợi bên bậu cửa
Tóc má bạc xóa
Lưng má đã còng

Trả nhớ cho anh

Thu sang rồi em trả nhớ cho anh
Cái nỗi chòng chành giữa mùa bão nổi
Gió xóa dấu chân đã từng chung lối
Cuối vườn khuya cải lặng lẽ đơm hoa

Quy Nhơn chiều biển nhớ

Chiều nay tôi lại về với biển
Ngắm hoàng hôn nhuộm tím chân mây
Ngoài khơi xa hải âu cánh mỏi
Vượt muôn trùng sóng gió… về đâu