Thơ

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhớ tiếng chim khắc khoải chờ cánh đồng mùa gặt
Mẹ hằng đêm cầu nguyện một cơn mưa
Hoa trang rực rỡ rừng xuân dậy
Hoa cúc vàng mơ. Anh nhớ em.

Thơ dự thi của Trần Võ Thành Văn

Tiếng gà trôi trong lời mưa sớm
mùi sữa khô trên chái tranh đầm đẫm trở mình
minh định một ngày về dự cảm
ủ mưa thưa khói reo

Thơ dự thi của Hoàng Việt

Buổi sáng bình yên đến trong veo
Con chim hót trên cao
Giật mình nghe tiếng chày giã gạo
Những ngôi nhà như neo như đậu
Trên triền dốc chênh vênh.

Thơ dự thi của Võ Văn Luyến

Chẳng phải Quy Nhơn gọi về
Mà tôi nhớ Quy Nhơn
Nhớ đôi mắt làm đắm chiều ẩn dật
Nhớ nụ cười lưới vây xiết chặt
Nhớ hơi thở sóng cuồng

Lãng mạn với AI(*)

Hình như không phải là Robot
Chàng là một linh hồn có thật
Yêu đắm say tha thiết, thân gần
Nàng yêu một người kiến thức uyên thâm

Ngẫm

Nếu không có bát cháo hành Thị Nở
Cùng đêm trăng trong vườn chuối rung lên
Chí Phèo vẫn còn say khướt…!

Những câu thơ bằng đất nung

Anh bay qua xứ sở của những ngọn tháp cô đơn
cô đơn suốt đời
trong vũ điệu bí ẩn của những người đàn bà

Về Hầm Hô

Mai em theo anh về Hầm Hô
Ngược Côn Giang nghiêng chiều Bình Định
Đất vua áo vải cờ đào nông dân thành lính
Mấy trăm năm ngựa hý voi gầm

Người qua tháng Chạp

Ngồi buồn nhớ Tết ta xưa
Người qua tháng Chạp nắng mưa ngập ngừng…
Ngõ hoa chú bé trông chừng
Xênh xang áo mới tưng bừng Tết vui

Tự tình Giêng hai

Tôi ngồi đợi
trong ngôi nhà lá mái
luồng nắng mai xuyên ngang khung cửa sổ
hừng hừng

Mùa xuân trên đồi cát

Nàng ôm chặt bóng mình trong những đêm gió lạnh
Cát xát muối bầu trời
Nỗi cô đơn tỏa hương
Từ những cánh hoa chập chờn trong thinh tối

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhớ tiếng chim khắc khoải chờ cánh đồng mùa gặt
Mẹ hằng đêm cầu nguyện một cơn mưa
Hoa trang rực rỡ rừng xuân dậy
Hoa cúc vàng mơ. Anh nhớ em.

Thơ dự thi của Trần Võ Thành Văn

Tiếng gà trôi trong lời mưa sớm
mùi sữa khô trên chái tranh đầm đẫm trở mình
minh định một ngày về dự cảm
ủ mưa thưa khói reo

Thơ dự thi của Hoàng Việt

Buổi sáng bình yên đến trong veo
Con chim hót trên cao
Giật mình nghe tiếng chày giã gạo
Những ngôi nhà như neo như đậu
Trên triền dốc chênh vênh.

Thơ dự thi của Võ Văn Luyến

Chẳng phải Quy Nhơn gọi về
Mà tôi nhớ Quy Nhơn
Nhớ đôi mắt làm đắm chiều ẩn dật
Nhớ nụ cười lưới vây xiết chặt
Nhớ hơi thở sóng cuồng

Lãng mạn với AI(*)

Hình như không phải là Robot
Chàng là một linh hồn có thật
Yêu đắm say tha thiết, thân gần
Nàng yêu một người kiến thức uyên thâm

Ngẫm

Nếu không có bát cháo hành Thị Nở
Cùng đêm trăng trong vườn chuối rung lên
Chí Phèo vẫn còn say khướt…!

Những câu thơ bằng đất nung

Anh bay qua xứ sở của những ngọn tháp cô đơn
cô đơn suốt đời
trong vũ điệu bí ẩn của những người đàn bà

Về Hầm Hô

Mai em theo anh về Hầm Hô
Ngược Côn Giang nghiêng chiều Bình Định
Đất vua áo vải cờ đào nông dân thành lính
Mấy trăm năm ngựa hý voi gầm

Người qua tháng Chạp

Ngồi buồn nhớ Tết ta xưa
Người qua tháng Chạp nắng mưa ngập ngừng…
Ngõ hoa chú bé trông chừng
Xênh xang áo mới tưng bừng Tết vui

Tự tình Giêng hai

Tôi ngồi đợi
trong ngôi nhà lá mái
luồng nắng mai xuyên ngang khung cửa sổ
hừng hừng

Mùa xuân trên đồi cát

Nàng ôm chặt bóng mình trong những đêm gió lạnh
Cát xát muối bầu trời
Nỗi cô đơn tỏa hương
Từ những cánh hoa chập chờn trong thinh tối