Thơ

Trống mái

Gà trống không đẻ trứng
Gà trống không đẻ con
Nếu như không gà mái

Hoài Nhơn

Hoài Nhơn
Lưu dấu cha ông thời mở cõi
Đoàn người Nam tiến
Đoàn người hướng về triều kinh

Nụ cười da cam

Đứa bé
Của ba mươi năm trước
Giờ gặp lại
Vẫn chỉ là đứa bé

Mắc nợ quê hương

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”
ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

Vấp bóng mình

Em bé bán vé số
ngày ngày lang thang qua ngôi trường cũ
ngoái nhìn hoa phượng nở
trắng sân

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Ngỡ đã rất lâu rồi, trong đêm tĩnh mịch,
Tôi mới nghe được âm thanh của những giọt nước mắt
Lăn trên đá – với nhịp điệu của nỗi đau và lòng bi mẫn,

Thơ dự thi của Trần Tú Nhi

Má ngồi đó
Bên cái giếng xây thuở con còn nhỏ
Thành vỡ xanh rêu
Lũ kiến đuổi nhau trên nền gạch nứt cũ

Cổ tự

Thả từng câu rêu mềm bậc đá
Trải lời chim thong thả nhịp non ngàn
Từng bóng nắng loang nỗi niềm cô tịch
Gió mười phương thơm thoảng phiến u lan.

Về phía rằm xuân

Người khách cuối cùng đã lên tàu rời ga
mang theo hành trang ấm
mưa đồng bằng ngấm lạnh
đêm cuối năm

Cọng rơm

Năm tháng về đâu hồn rơm rạ
Mãi đến tuổi già vẫn còn thơm
Tôi ra đời học bao điều lạ

Hỏi

Cùng bám rễ vào đất
Cành ra quả dâng đời
Sao trái ớt lại cay
Mà quả cam thì ngọt

Hãy như là chiếc lá

Hãy như là chiếc lá 
Tươi thắm trên cây đời
Nâng tầm cao bóng cả 
Xanh hết mình rồi rơi 

Nợ quê

Được sinh ra trên đời này là ta đã nợ quê rồi 
Nợ xứ sở kể từ khi mẹ cha ta có mặt 
Nợ ánh dương soi và nợ muôn loài trên mặt đất 
Nợ bao người và nợ cả đất nước quê hương 

Trống mái

Gà trống không đẻ trứng
Gà trống không đẻ con
Nếu như không gà mái

Hoài Nhơn

Hoài Nhơn
Lưu dấu cha ông thời mở cõi
Đoàn người Nam tiến
Đoàn người hướng về triều kinh

Nụ cười da cam

Đứa bé
Của ba mươi năm trước
Giờ gặp lại
Vẫn chỉ là đứa bé

Mắc nợ quê hương

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”
ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

Vấp bóng mình

Em bé bán vé số
ngày ngày lang thang qua ngôi trường cũ
ngoái nhìn hoa phượng nở
trắng sân

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Ngỡ đã rất lâu rồi, trong đêm tĩnh mịch,
Tôi mới nghe được âm thanh của những giọt nước mắt
Lăn trên đá – với nhịp điệu của nỗi đau và lòng bi mẫn,

Thơ dự thi của Trần Tú Nhi

Má ngồi đó
Bên cái giếng xây thuở con còn nhỏ
Thành vỡ xanh rêu
Lũ kiến đuổi nhau trên nền gạch nứt cũ

Cổ tự

Thả từng câu rêu mềm bậc đá
Trải lời chim thong thả nhịp non ngàn
Từng bóng nắng loang nỗi niềm cô tịch
Gió mười phương thơm thoảng phiến u lan.

Về phía rằm xuân

Người khách cuối cùng đã lên tàu rời ga
mang theo hành trang ấm
mưa đồng bằng ngấm lạnh
đêm cuối năm

Cọng rơm

Năm tháng về đâu hồn rơm rạ
Mãi đến tuổi già vẫn còn thơm
Tôi ra đời học bao điều lạ

Hỏi

Cùng bám rễ vào đất
Cành ra quả dâng đời
Sao trái ớt lại cay
Mà quả cam thì ngọt

Hãy như là chiếc lá

Hãy như là chiếc lá 
Tươi thắm trên cây đời
Nâng tầm cao bóng cả 
Xanh hết mình rồi rơi 

Nợ quê

Được sinh ra trên đời này là ta đã nợ quê rồi 
Nợ xứ sở kể từ khi mẹ cha ta có mặt 
Nợ ánh dương soi và nợ muôn loài trên mặt đất 
Nợ bao người và nợ cả đất nước quê hương