Thơ dự thi của Thái An Khánh

(VNBĐ – Thơ dự thi).

An Nhơn

An Nhơn ẩn vào ta bằng ngôn ngữ của lúa
đôi vai của mẹ gánh trĩu mặt trời
lấm tấm mồ hôi mặn mòi non nước
đất nặng nghĩa tình gieo hạt trái tim ai.

An Nhơn ẩn vào ta nhánh Côn giang
bằng ngôn ngữ của cá
thảnh thơi bơi đêm trăng huyền sử
dọc bờ An Thái trai gái trổ tài võ thuật
âm vang một thuở ngấm vào da thịt
máu anh hùng nghĩa hiệp bao dung

An Nhơn ẩn vào ta điệu Bài chòi
bao đời truyền nhau qua lời ru của bà, của mẹ
tâm hồn vươn lên chồi xanh
neo góc bể chân trời
chợt một chiều vỡ oà như đứa trẻ
được khơi mở tâm hồn

An Nhơn ẩn vào ta tiếng thủ thỉ
những ngôi tháp cổ
những vũ điệu muôn đời bí ẩn
ai đi tìm búp nữ Chăm Pa
thực hư hai bờ linh giác
gửi vào mây màu trắng phau phau

An Nhơn ẩn vào ta đàn chim Việt
trỗi khúc nhạc phương Nam
khí thiêng hội tụ nhịp rồng thổn thức
từ đây bay lên tình yêu tươi hồng.

THÁI AN KHÁNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…