Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Gió

Đã trở về trên những ngọn đồi
Gió xếp lại từng giấc mơ buồn tủi
Tan ra thành bài hát cánh rừng

Mùa bòn bon chín vàng đầy tay
Người đã hái long lanh mắt nhớ
Bậc thềm đá hỏi nhau về trăm tuổi

Xanh như thể cuộc đời vừa mới
Chạm bốn bề tiếng vọng trung du
Thả một tiếng chim rớt vào câm lặng

Đã trở về trên những mái nhà
Những ký ức dội vào trí nhớ
Trong ngọt bùi có từng nức nở

Đã trở về trên những vòm cây
Người xếp lại lòng mình hôm nay.

 

Soi gương

Thấy mình thơ ấu
Thấy mình thiếu nữ
Tóc mây bay đến cuối chân trời
Thấy giọng người ấm áp hôm qua
Rót vào lòng tràn lên hy vọng

Thấy mình khóc dưới vòm cây xanh lá
Người ra đi dang dở nhịp cầu
Những mùa quả đỏ au trên cành
Nhói lên từng nức nở

Thời gian là một dải khăn tang
Chảy mượt mà qua những triền mây trắng
Mưa hoàng hôn dốc mòn thầm lặng
Dấu chân hóa thạch con đường

Mắt mùa thu còn đó mộng mơ
Biếc lên non tơ
Đẫm vào mòn mỏi
Người ngồi đó hỏi mình bao tuổi
Hỏi trăm năm chẳng thấy quay về

Soi gương qua mùa
Nếp nhăn hằn dấu chim trời
Có khi hạnh phúc, có lúc vỡ tan
Có khi dịu dàng, nhiều lần điên dại
Nắng hửng lên sau dầm dề mưa bão
Đêm trả lại bơ vơ

Cuộc nhân sinh không cất được bằng lời
Soi lòng ta lòng người
Đỉnh cao, vực sâu nào ai chạm thấu
Bình lặng hôm nay là vết sẹo hôm qua
những cơn đau đã từng cào cấu

Soi gương tô điểm lại lòng mình
Ngoài kia trời xanh
Tiếng chim gì vừa hót!

TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…