Thơ dự thi của Nhiên Đăng

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Đêm An Lão

Trên độ cao 1.000 mét,
Người Bana cúng con nước, tạ ơn thiên nhiên
Đốt lửa uống rượu cần làm phép
Dòng suối lạnh, đêm tràn xuống hơi thở bầu trời
Có phải là nơi còn nhiều bí mật
Nơi của nguyên thủy loài người,
Cái bụng hiền như cục đất,
Nên An Lão như vị trưởng lão của người đồng bào,
Bana, H’rê, Chăm,
Những âm thanh vang ra từ linh hồn cồng chiêng
Đêm nghe dã quỳ hát dưới triền dốc

Những chiếc gùi gùi giấc mơ lên cổng trời…

Đêm ngủ ở An Lão như nằm trong am thất
Vào mùa lễ hội ăn cúng lúa mới,
Người chồng đệm đàn pơ lơng khơng cho người vợ hát
Bài hát năm xưa tiễn chồng đi bảo vệ biên giới Tây Nam
Chàng đi, để lại đôi mắt trẻ thơ sau ô cửa gỗ
Nơi con chim đầu rìu hót trên cây chòi mòi
Và đám dương xỉ bỏ bùa bầy gió lang thang

Xanh trong làn sương rét mướt…

Đêm ngủ ở An Lão như nằm trong am thất
Trong làn điệu ta lêu, ka choi
Tiếng đàn pơ răng dưới ngôi nhà sàn
Sau một ngày làm nương làm rẫy
Trẻ con ngồi quanh bếp lửa nghe già làng kể chuyện rừng thiêng

Bằng tiếng nói dân tộc mình…

 

Tiếng gọi giao mùa…

Dưới dãy núi hình vòm cung,
Cánh đồng đêm hạt lúa nảy mầm
Cha nằm nghỉ trên võng sau một ngày đồng áng
Mẹ ru cháu bài hát ru con hơn ba mươi năm trước
Lời ru đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp

Như cỏ non tháng Giêng ươm đầy sắc nắng…

Neo trên bầu trời mây trắng như giấc mơ
Tiếng chim chạm vào bếp lửa
Mùa đông gió lùa qua ngõ
Có phải giọt mưa ca dao vỡ trên đầu ngọn gió

Để con cá lòng tong theo con nước lũ xuôi nguồn…

Cấy vào giấc mơ giọt mồ hôi tháng Ba mẹ nhóm bếp
Thái lát bàn chải nấu thức ăn cho gia súc
Con diều hâu bay đi tìm mồi trên núi đá
Chảy vào tôi tiếng te te quách,
Mưa ngửa mình tuôn
Cái lạnh,
Cái lạnh của ba tháng mùa đông

Trượt qua làn da miền quê lam lũ…

Xới nồi cơm khói ấm bay vào buổi chiều gió lạnh,
Em nhóm lửa sưởi ấm con mèo lười nằm ngái ngủ tàn tro
Mấy đứa nhỏ ngồi chờ cơm tối

Ngoài trời bầy côn trùng cùng lũ dế bắt đầu lên tiếng gọi giao mùa…

NHIÊN ĐĂNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…