Thơ dự thi của Duyên An

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Về ngồi dưới cây

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng

uống dạt dào mạch nước Côn giang.

Người lớn lên bên dòng Côn uống nước sông Côn
hòa nước Đá Hàng, đồng Gian, đồng Tre, đồng Le, đồng Hươu mềm ghềnh thác
từ đây xuôi Nam ngược Bắc
này là núi, này là sông
núi sông thành giang sơn
sông phải giữ, núi phải gìn
nghìn xưa đã thế
người giữ núi gìn sông
giữ cho đen răng dài tóc
giữ tóc mẹ dài thơm hương bưởi hương chanh

răng em cười hạt huyền đen nhánh.

Đêm Côn giang duềnh tóc phơi một thì xuân
vọng tiếng chèo thuyền gõ cá
hò ơ
em đưa anh về uống nước sông Côn
ngược dòng ăn cá suối
say men Bàu Đá cay nồng
qua Tràng Thi chếnh choáng dòng trăng
xuôi Thị Nại dòng em ngọt hòa lòng anh mặn
cầm tay Phương Mai cho thuyền đỗ bến

nghe từng con sóng gọi mặt trời lên.

Về ngồi dưới cây xanh chảy hai vai
hay núi sông trong từng ngọn cây thớ đá
non Tây nghiêng đổ mưa chiều
dòng Côn chớp rạch
ẩn mật hồn thiêng
này người giữ núi gìn sông

nghìn năm mạch nước còn mong sâu dài.

 

Dưới chân tháp Dương Long

Nhặt lên từ cỏ
dưới dây cà gai mùa này ra hoa tím
một mảnh gạch vỡ
đứt gãy đường cong phập phồng điệu múa
trần tục hiển linh

sót lại không hình thù.

Vi vút qua lỗ hổng thời gian
bay trên triền cỏ may bài ca lũ mục đồng
bay ra từ hoang tàn lũ chim vô tư lự
yêu nhau và rủ nhau làm tổ
dú dẻ vàng, sim sim đỏ
gió kể chuyện xưa
nơi đây người dựng nhà, làm ruộng và thuần hóa thú hoang
nơi đây người thắp ngọn lửa thiêng gửi lên trời lời cầu nguyện
nơi đây người dong buồm ra khơi đuổi bầy giặc dữ
nơi đây đời gạch mấy lần vỡ mấy lần tươm máu
bước chân người giày xéo lên nhau và bầy thú giày xéo lên người
từ bên kia sông
tiếng chuông đi lạnh

gieo mình tháp hoang.

Mảnh gạch vỡ về yên nằm dưới cỏ
ru mình dưới dây cà gai nở hoa
ngọn gió buồn lãng du trong từng sợi tóc thổi qua kẽ tay
về bên kia sông

ngủ say trong đóa bồn bồn tím bạc.

DUYÊN AN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…

Thơ dự thi của Thái An Khánh

An Nhơn ẩn vào ta bằng ngôn ngữ của lúa
đôi vai của mẹ gánh trĩu mặt trời
lấm tấm mồ hôi mặn mòi non nước
đất nặng nghĩa tình gieo hạt trái tim ai.