Văn trẻ

Tự khúc 

Ta sợ một mai mình già yếu
Bước run run không đi hết nổi con đường
Bệnh tật, cô đơn suốt ngày nắm níu
Bỗng thấy mình như đứa trẻ không quê

Sóng

Nhức nhối sóng trào vào tim
Đập tung nỗi niềm ngàn năm câm lặng
Anh phải gào lên rằng anh đang nhớ

Đếm

Em đếm từng sợi dây chằng chéo
Để hiểu được anh
Em đếm từng viên gạch thẳng hàng
Để thôi nghĩ đến anh

Dư âm

Đã có quá nhiều thổn thức vẫn ngày và đêm 
vỗ vào bờ cô quạnh 
Cơn gió đa tình đưa đẩy bao gợn sóng mong manh 
Bao la này nỗi nhớ 

Trong giấc mơ của biển

Đó là những ngày gió Bấc thổi ròng rã trên những tàu lá chuối sau nhà. Tôi ngồi ở hốc nhỏ quen thuộc, để bóng tối giàn giụa nhấn chìm tôi, nghe mưa hắt lành lạnh…

Khúc đông 

Gió đông đã tới
Nhặt đông trên những ngọn đồi của anh và em 
Tất cả hóa thành viên sỏi nhỏ lăn lóc
Giữa vòng xoay cuộc đời

Em mọc lên từ đêm

Em mọc lên từ đêm
như quá khứ vẫn tiếp tục sinh ra 
những gì không thuộc về hiện tại
như chúng ta vẫn trôi theo vòng xoắn của dải ngân hà

Bông trang đỏ

Trên con dốc, những bông trang được mùa nở rộ, chùm chùm đo đỏ, xinh xinh, và nó ở ngay trước cửa nhà anh…

Thư của biển

Ngủ đi em
Để mặc sóng nghiền tôi với gió
Tôi chẳng muốn là tôi, đêm chẳng là đêm nữa
Dẫu mai này ra sao

Người nhà quê

Mình vốn dĩ người nhà quê
Ăn chén cơm nghe dư vị ruộng đồng kín bưng trước mặt
Những hạt lúa giần sàng trầm mình qua nước mắt

Đan

Hôm nay, Đan nhận được lá thư thứ hai kể từ ngày nàng lớn lên. Nó ngoan ngoãn và ngay ngắn trong hòm thư phủ bụi…

Mưa

Có những ngày mưa nhức nhối trong tôi
Bị giam cầm trong bầu trời xanh biếc
Hạt thu mình buông bao lời thê thiết
Trên nhánh chiều khắc khoải thả hoa bay

Giấc mơ lá cỏ

Xin đừng lấy đi giấc mơ của lá
Lúc lìa cành là lúc được tự do
Xin đừng lấy đi tình yêu em ấp ủ
Lúc lìa đời là lúc cất tiếng yêu thương…

Nốt trầm

cánh hoa vỡ trong đêm
nụ hôn vỡ trong đêm
người đàn bà ngồi so mình với chiếc gương
vệt drap nhăn nhúm

Bông cỏ và trăng

mùa nào ngọt như tấm thảm mật
rót vào linh hồn tôi một dải tóc màu sương
nhành hoa chưa kịp tắm lời yêu dưới cơn mơ hoang
gió sông thốc trắng hai bờ vội vã

Tự khúc 

Ta sợ một mai mình già yếu
Bước run run không đi hết nổi con đường
Bệnh tật, cô đơn suốt ngày nắm níu
Bỗng thấy mình như đứa trẻ không quê

Sóng

Nhức nhối sóng trào vào tim
Đập tung nỗi niềm ngàn năm câm lặng
Anh phải gào lên rằng anh đang nhớ

Đếm

Em đếm từng sợi dây chằng chéo
Để hiểu được anh
Em đếm từng viên gạch thẳng hàng
Để thôi nghĩ đến anh

Dư âm

Đã có quá nhiều thổn thức vẫn ngày và đêm 
vỗ vào bờ cô quạnh 
Cơn gió đa tình đưa đẩy bao gợn sóng mong manh 
Bao la này nỗi nhớ 

Trong giấc mơ của biển

Đó là những ngày gió Bấc thổi ròng rã trên những tàu lá chuối sau nhà. Tôi ngồi ở hốc nhỏ quen thuộc, để bóng tối giàn giụa nhấn chìm tôi, nghe mưa hắt lành lạnh…

Khúc đông 

Gió đông đã tới
Nhặt đông trên những ngọn đồi của anh và em 
Tất cả hóa thành viên sỏi nhỏ lăn lóc
Giữa vòng xoay cuộc đời

Em mọc lên từ đêm

Em mọc lên từ đêm
như quá khứ vẫn tiếp tục sinh ra 
những gì không thuộc về hiện tại
như chúng ta vẫn trôi theo vòng xoắn của dải ngân hà

Bông trang đỏ

Trên con dốc, những bông trang được mùa nở rộ, chùm chùm đo đỏ, xinh xinh, và nó ở ngay trước cửa nhà anh…

Thư của biển

Ngủ đi em
Để mặc sóng nghiền tôi với gió
Tôi chẳng muốn là tôi, đêm chẳng là đêm nữa
Dẫu mai này ra sao

Người nhà quê

Mình vốn dĩ người nhà quê
Ăn chén cơm nghe dư vị ruộng đồng kín bưng trước mặt
Những hạt lúa giần sàng trầm mình qua nước mắt

Đan

Hôm nay, Đan nhận được lá thư thứ hai kể từ ngày nàng lớn lên. Nó ngoan ngoãn và ngay ngắn trong hòm thư phủ bụi…

Mưa

Có những ngày mưa nhức nhối trong tôi
Bị giam cầm trong bầu trời xanh biếc
Hạt thu mình buông bao lời thê thiết
Trên nhánh chiều khắc khoải thả hoa bay

Giấc mơ lá cỏ

Xin đừng lấy đi giấc mơ của lá
Lúc lìa cành là lúc được tự do
Xin đừng lấy đi tình yêu em ấp ủ
Lúc lìa đời là lúc cất tiếng yêu thương…

Nốt trầm

cánh hoa vỡ trong đêm
nụ hôn vỡ trong đêm
người đàn bà ngồi so mình với chiếc gương
vệt drap nhăn nhúm

Bông cỏ và trăng

mùa nào ngọt như tấm thảm mật
rót vào linh hồn tôi một dải tóc màu sương
nhành hoa chưa kịp tắm lời yêu dưới cơn mơ hoang
gió sông thốc trắng hai bờ vội vã