Đếm

(VNBĐ – Văn trẻ). Em đếm từng sợi dây chằng chéo
Để hiểu được anh
Em đếm từng viên gạch thẳng hàng
Để thôi nghĩ đến anh

Em đếm tất cả những gì còn lại
Cột đèn đã tắt
Quán khuya đã đóng
Thành phố trốn vào cơn ngái ngủ
Chỉ còn những biển led thuộc làu bóng tối.

Em đếm từng khoảnh khắc trôi đi
Đếm từng nhịp thở
Vò nát trái tim để chườm lên tuyệt vọng
Đếm cạn từng nhớ quên
Đáy ly cà phê đã khô
Nhưng vành môi vẫn đắng

Anh vẫn ở đó
Xiết cổ niềm tin
Và em cố chấp
Đếm.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi