Đếm

(VNBĐ – Văn trẻ). Em đếm từng sợi dây chằng chéo
Để hiểu được anh
Em đếm từng viên gạch thẳng hàng
Để thôi nghĩ đến anh

Em đếm tất cả những gì còn lại
Cột đèn đã tắt
Quán khuya đã đóng
Thành phố trốn vào cơn ngái ngủ
Chỉ còn những biển led thuộc làu bóng tối.

Em đếm từng khoảnh khắc trôi đi
Đếm từng nhịp thở
Vò nát trái tim để chườm lên tuyệt vọng
Đếm cạn từng nhớ quên
Đáy ly cà phê đã khô
Nhưng vành môi vẫn đắng

Anh vẫn ở đó
Xiết cổ niềm tin
Và em cố chấp
Đếm.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…