Mùa đông của tôi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ
Lấp đầy những con phố
Một cánh chim có thể làm đầy trí nhớ
Một gương mặt có thể làm đầy lên tôi như mùa đông em mặc áo đỏ ngang qua
Một khoảng trống hoang vắng và những chiếc lá
Mùa đông của tôi và em dưới những ô cửa xanh dưới những hình bóng

Buổi chiều và cánh chim bay…

Ôi mùa đông có thể bỏ tôi đi đâu
Trong lòng em không chút gì trống trải
Những tiếng nói sau vườn như tiếng lá
Ai nghe bước em qua
Con chó, khoảnh sân và lũ trẻ

Chúng cười nói với tất thảy và mùa đông ngập lên những tiếng yêu thương

Không em đâu là gì xa lạ
Mùa đông trong ô cửa để trống vẫn còn chút nắng sót
Mùa đông trong tiếng chổi quét lá rơi những chiếc lá nhiều màu
Em bình yên bên bà may áo

Em như mùa đông bé nhỏ mà tôi muốn nắm giữ

Em có thể nhỏ mãi được không?
Không như là trẻ con
Không như là người lớn
Em như là ngày rộng phủ lên đời thênh thang thứ ánh sáng chạy len qua những chiếc ghế vắng
Em như những ô cửa cứ thích khép mở như đợi chờ
Như bóng đèn vàng
Bên ngoài trời lạnh

Trong lòng đông sang.

MẪU ĐƠN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Một áng phù vân

Con thuyền nhỏ mái vòm nhẹ trôi trên dòng sông Côn, xuôi dần về phía Đông. Đất trời Giêng Hai, xuân vẫn còn xuân lắm. Ông đò hứng cảnh sông nước, đứng thẳng người mà ngâm mấy câu ca…

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…