Tự khúc 

(VNBĐ – Văn trẻ). Ta sợ một mai mình già yếu
Bước run run không đi hết nổi con đường
Bệnh tật, cô đơn suốt ngày nắm níu
Bỗng thấy mình như đứa trẻ không quê
Ta sợ một mai mình lú lẫn
Bận nhớ bận quên quăng quật sớm chiều
Rơi đổ vỡ tiếng chuông chùa ngơ ngẩn
Nghe mênh mông nỗi nhớ bao điều…
Ta sợ một mai mình đi lạc
Nước mắt rơi trên dấu chân trần năm tháng xưa sau
Như con tốt thí ngã nhào còn mơ phong Hậu
Chiều tàn rơi
rụng xuống cánh hoa tàn
Ta sợ một mai mình dậy muộn
Bầy chim cũ thôi về đậu trên nhánh mù u
hót râm ran câu chuyện mùa màng
Người bán đất trở về khu vườn trống
Ví thử một ngày để gió chướng đi qua
Ta sợ một mai mình thành xa lạ
Dòng sông xưa không chở nổi tiếng cười
Con bìm bịp khóc ròng sau đám lá
Những cụm khói rời chưa chạm tới quê hương…
NGUYỄN CHÍ NGOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Câu chuyện trong hốc đá

Hốc đá mọc mầm xanh
Rễ bám ghì bên bờ vực
Con đường nhựa chảy như máu và nước mắt
Đôi chân gầy ghim vào thửa ruộng cằn
Lật lên cơm áo…

Nhen nhóm quê nhà

Người đàn bà co ro đêm ba mươi
Ngón tay run tựa vào hơi thở
Tôi thấy sự thiện lương rạng rỡ
Tấm vé số vơi dần đi