Biển

(VNBĐ – Văn trẻ). Tôi nhớ biển mỗi sớm tinh mơ
Trời còn yên giấc giữa sương mờ
Cát trải thảm nâng gót chân nhỏ
Gió dịu dàng đón một nàng thơ

Tôi nhớ biển mỗi buổi chiều tà
Nắng dần lùi về chốn xa xa
Sóng dang tay ôm thân rệu rã
Và cất tiếng vỗ về hiền hòa

Tôi nhớ biển mỗi đêm gối đầu
Sao trời đong đầy đáy mắt nâu
Trăng giờ sao chỉ còn một mẩu
Như hồn ai đã thấm đẫm sầu

Tôi nhớ biển như nhớ người tình
Dẫu rằng người ấy mãi lặng thinh
Cô đơn dạy tôi, yêu chẳng tính
Biển dạy tôi, nhớ tự thương mình.

HỒ NGUYỆT LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Câu chuyện trong hốc đá

Hốc đá mọc mầm xanh
Rễ bám ghì bên bờ vực
Con đường nhựa chảy như máu và nước mắt
Đôi chân gầy ghim vào thửa ruộng cằn
Lật lên cơm áo…

Nhen nhóm quê nhà

Người đàn bà co ro đêm ba mươi
Ngón tay run tựa vào hơi thở
Tôi thấy sự thiện lương rạng rỡ
Tấm vé số vơi dần đi