Biển

(VNBĐ – Văn trẻ). Tôi nhớ biển mỗi sớm tinh mơ
Trời còn yên giấc giữa sương mờ
Cát trải thảm nâng gót chân nhỏ
Gió dịu dàng đón một nàng thơ

Tôi nhớ biển mỗi buổi chiều tà
Nắng dần lùi về chốn xa xa
Sóng dang tay ôm thân rệu rã
Và cất tiếng vỗ về hiền hòa

Tôi nhớ biển mỗi đêm gối đầu
Sao trời đong đầy đáy mắt nâu
Trăng giờ sao chỉ còn một mẩu
Như hồn ai đã thấm đẫm sầu

Tôi nhớ biển như nhớ người tình
Dẫu rằng người ấy mãi lặng thinh
Cô đơn dạy tôi, yêu chẳng tính
Biển dạy tôi, nhớ tự thương mình.

HỒ NGUYỆT LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu