Ngày bình yên

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Đó là ngày chiến tranh không còn nữa
Chim chóc hót trên cao,
lũ trẻ chơi bắn bi một ngày nắng đẹp
dưới những tán lá xôn xao,
nơi ngày xưa bom dội
những mảnh bom thất lạc quá khứ
như tìm về ăn năn,
người mẹ xứ Hoài ngồi vá nắng dưới tán dừa,
chở bánh tráng trên chiếc xe đạp

ánh mắt sâu như một hố bom.

Bóng dừa không muốn chiến tranh,
chiến tranh thật nhiều nỗi buồn

thật nhiều vết thương loét vào lịch sử.

Hơn 70 năm, linh hồn của những người mẹ,
những đứa trẻ thơ
từ giã thế gian một ngày nhóm chợ,
đâu đó trong cơn gió, trong mây, trong đất đai xứ sở
những quả bom tan xương nát thịt
những quả bom không lương tri
từ mặt đất khổ đau
mọc lên ngọn dừa xanh
ngọn dừa hòa bình
như tay mẹ ẵm bồng tình non nước
như những linh hồn lẩn trong cát bụi chiến tranh

giữ đất giữ làng.

Đó là ngày chiến tranh không còn nữa
chợ Đề(*) buổi trưa nắng vàng
mây trên cao bay về kể chuyện thời gian
chiến tranh đã qua
những hố bom bây giờ thành đường thành chợ
tôi thấy mình là trái dừa
mơ một chiếc võng gió

đu đưa…

(*) Chợ Đề ở Hoài Nhơn, Bình Định. Vào ngày 28.02.1950, thực dân Pháp ném bom chùm xuống chợ, giết chết 51 người và hàng trăm người khác bị thương, hầu hết là phụ nữ và trẻ em.

TRẦN QUỐC TOÀN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu