Phù điêu

(VNBĐ – Văn trẻ). Ai ký gởi vào bức phù điêu
tròn trịa hình hài thiếu nữ.
Những ngón tay xinh đang lả lướt tấm xuân thì
nồng nàn hoa cỏ.

Người thiếu nữ băng qua chập chùng đồi núi
Khoác gió lên vai và đội nắng trên đầu.
Gót nhỏ máu không thắng nổi trái tim nung bằng lửa.
Ông trời ích kỷ một cơn mưa?

Giữa không trung, con nắng ngừng đu đưa
Lá rời cành, chim về không còn tổ
Những loét lở uốn mình theo đêm vỡ
Mười tám, đôi mươi
rám đỏ tự bao giờ.

Nàng thấy,
Biết bao người đàn bà đi ngang cuộc đời làm gió nổi
Mặt trời hôn gò má đỏ hồng,
rồi tạc vào bức phù điêu
trái tim chằng chịt vết rỗ.

CHÂU ĐẶNG TRÀ MY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu