minh họa Lê Duy Khanh

Đêm nguyệt thực

Gã đỗ xe khuất trong bóng đám cọ, tháo giày, nới lỏng thắt lưng và hạ lưng ghế ngồi cho thoải mái. Lúc này nàng mới để ý chiếc xe tải nhỏ chỉ có hai ghế ngồi…

Mưa trên phố cũ

Phan và nàng đã từng đến Hoàng Thành cùng nhau, rất nhiều năm về trước. Dạo đó hình như cũng là mùa xuân, màn mưa phùn mỏng manh giăng mắc…

Những quả cam

Gác chắn tàu ở ngoại ô thị trấn trong ánh chiều tà, ba đứa bé cất giọng ríu rít như những chú chim nhỏ và sắc màu của những quả cam rực rỡ bay tung tóe xuống đó…

Đuôi Xanh

Trận mưa đầu mùa ầm ào trút xuống thoáng chốc đã ngớt hạt. Trăng khẽ khàng đu đưa, tràn qua cửa sổ một vũng lỏng lảnh. Nàng khoác chiếc váy mỏng, tóc buông xõa…

Trôi qua ngày cũ

Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…

Phòng số 9

Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Mùi đá

Như có hẹn. Tôi trở về nơi mình sinh ra trong một tối ngập tràn ánh trăng. Tôi xa nhà đã bao lâu? Cảm giác vết rạch sâu hoắm đủ thời gian lên da non, thành sẹo…

Những làn khói bên cội sứ

Ông muốn kêu lên nhưng mồm miệng như cứng lại, không thể cử động được, giọng nói cũng biến đi đâu mất dù chỉ là tiếng ú ớ. Ông muốn ngồi dậy, rời khỏi chỗ nằm…

Người hùng

Tôi bị lạc mẹ trong những ký ức ngổn ngang và cơn lốc xoáy đầy bụi mù của dòng thời gian từ bao giờ. Thế nhưng giờ đây, hình ảnh người đàn ông đó lại hiện về…

Về một thời đã cũ

Đất lề quê thói. Con gái làng tôi có chút ít nhan sắc vừa đến tuổi trưởng thành ra đi lấy chồng…

Thằng Điếc

Thằng điếc nhìn chăm chú vào bàn tay bà chủ vựa gạo đang xẹt ra thoăn thoắt từng tờ tiền trải lên bàn. Bà lia ngón tay đánh vòng tròn trên mớ tiền…

Lộc vương cửa Thánh

Lão Hán ngồi dựa lưng vào cây muỗm già, bắt đầu thở từng cơn mệt nhọc. Nhìn vào trong đền vẫn thấy đèn đuốc sáng choang, lão muốn gọi to nhưng miệng lão chỉ ú ớ…

Ngón mưa

Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…

Đêm nguyệt thực

Gã đỗ xe khuất trong bóng đám cọ, tháo giày, nới lỏng thắt lưng và hạ lưng ghế ngồi cho thoải mái. Lúc này nàng mới để ý chiếc xe tải nhỏ chỉ có hai ghế ngồi…

Mưa trên phố cũ

Phan và nàng đã từng đến Hoàng Thành cùng nhau, rất nhiều năm về trước. Dạo đó hình như cũng là mùa xuân, màn mưa phùn mỏng manh giăng mắc…

Những quả cam

Gác chắn tàu ở ngoại ô thị trấn trong ánh chiều tà, ba đứa bé cất giọng ríu rít như những chú chim nhỏ và sắc màu của những quả cam rực rỡ bay tung tóe xuống đó…

Đuôi Xanh

Trận mưa đầu mùa ầm ào trút xuống thoáng chốc đã ngớt hạt. Trăng khẽ khàng đu đưa, tràn qua cửa sổ một vũng lỏng lảnh. Nàng khoác chiếc váy mỏng, tóc buông xõa…

Trôi qua ngày cũ

Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…

Phòng số 9

Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Mùi đá

Như có hẹn. Tôi trở về nơi mình sinh ra trong một tối ngập tràn ánh trăng. Tôi xa nhà đã bao lâu? Cảm giác vết rạch sâu hoắm đủ thời gian lên da non, thành sẹo…

Những làn khói bên cội sứ

Ông muốn kêu lên nhưng mồm miệng như cứng lại, không thể cử động được, giọng nói cũng biến đi đâu mất dù chỉ là tiếng ú ớ. Ông muốn ngồi dậy, rời khỏi chỗ nằm…

Người hùng

Tôi bị lạc mẹ trong những ký ức ngổn ngang và cơn lốc xoáy đầy bụi mù của dòng thời gian từ bao giờ. Thế nhưng giờ đây, hình ảnh người đàn ông đó lại hiện về…

Về một thời đã cũ

Đất lề quê thói. Con gái làng tôi có chút ít nhan sắc vừa đến tuổi trưởng thành ra đi lấy chồng…

Thằng Điếc

Thằng điếc nhìn chăm chú vào bàn tay bà chủ vựa gạo đang xẹt ra thoăn thoắt từng tờ tiền trải lên bàn. Bà lia ngón tay đánh vòng tròn trên mớ tiền…

Lộc vương cửa Thánh

Lão Hán ngồi dựa lưng vào cây muỗm già, bắt đầu thở từng cơn mệt nhọc. Nhìn vào trong đền vẫn thấy đèn đuốc sáng choang, lão muốn gọi to nhưng miệng lão chỉ ú ớ…

Ngón mưa

Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…