Thơ

Mim mỉm hạ hương

Bông vàng dợn đối ánh trăng
Gió đưa gió đẩy dung dăng rắn rồng
Nụ rượn trái nõn bế bồng
Trái cong lấp ló ngẩng trông mây dời.

Một chút dân gian

Ơ kìa con Cám lên ngôi
Tấm trong veo đã chết rồi… thực – mơ?
Lý Thông vẫn cứ ỡm ờ
Thạch Sanh ơi, lại nương nhờ gốc cây?

Thơ dự thi của Đặng Văn Thắng

Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.

Thơ dự thi của Nguyễn Đức Hưng

nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Lắm lúc thả con mắt lên đám mây trời
Sờ lên ngực vuốt rịn giọt mồ hôi
Nghe xương khớp chuyển mình
Nghe lá trong vườn buông tóc rũ

Thơ dự thi của Dụ Nguyên

Tôi sẽ bỏ tất cả để theo người! Ôi mặt trời mùa xuân!
Khi tia nắng đầu tiên của người chạm vào đất cát làm bật lên những ánh cầu vồng

Mơ vào rừng thẳm

Mơ vào rừng thẳm náu nương
chung quanh muôn thú tình thương dạt dào
gió lòng ta thổi rì rào
đời như thác đổ mất đào nguyên xưa

Côn Đảo

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn

Ở Côn Đảo

Ở Côn Đảo 
nhiều cây xanh 
nhiều cây di sản 
chứng nhân trăm năm dâu bể 

Phố đêm

Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.

Tấm áo Điện Biên

Cha mang trên mình tấm áo Điện Biên
Áo trấn thủ với bao đường ngang dọc
56 ngày đêm lấn từng thước đất
Xẻ dọc chiến hào siết chặt vòng vây.

Mim mỉm hạ hương

Bông vàng dợn đối ánh trăng
Gió đưa gió đẩy dung dăng rắn rồng
Nụ rượn trái nõn bế bồng
Trái cong lấp ló ngẩng trông mây dời.

Một chút dân gian

Ơ kìa con Cám lên ngôi
Tấm trong veo đã chết rồi… thực – mơ?
Lý Thông vẫn cứ ỡm ờ
Thạch Sanh ơi, lại nương nhờ gốc cây?

Thơ dự thi của Đặng Văn Thắng

Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.

Thơ dự thi của Nguyễn Đức Hưng

nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Lắm lúc thả con mắt lên đám mây trời
Sờ lên ngực vuốt rịn giọt mồ hôi
Nghe xương khớp chuyển mình
Nghe lá trong vườn buông tóc rũ

Thơ dự thi của Dụ Nguyên

Tôi sẽ bỏ tất cả để theo người! Ôi mặt trời mùa xuân!
Khi tia nắng đầu tiên của người chạm vào đất cát làm bật lên những ánh cầu vồng

Mơ vào rừng thẳm

Mơ vào rừng thẳm náu nương
chung quanh muôn thú tình thương dạt dào
gió lòng ta thổi rì rào
đời như thác đổ mất đào nguyên xưa

Côn Đảo

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn

Ở Côn Đảo

Ở Côn Đảo 
nhiều cây xanh 
nhiều cây di sản 
chứng nhân trăm năm dâu bể 

Phố đêm

Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.

Tấm áo Điện Biên

Cha mang trên mình tấm áo Điện Biên
Áo trấn thủ với bao đường ngang dọc
56 ngày đêm lấn từng thước đất
Xẻ dọc chiến hào siết chặt vòng vây.