Thơ dự thi của Võ Văn Luyến

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Phố biển và câu chuyện tình dang dở

Góc phố dịu dàng
Em thì xa quá
Xa như bóng mờ cuối chân mây rỗng gió
Chỉ có cái nắng đành hanh
Nhảy nhót trên cành
Quên một kẻ đang buồn
Khuấy ly chanh đường
Nhìn đám bọt li ti hiện thân sự ngắn ngủi
Ngày sắp qua

Biển hờ hững đón tôi
Bằng giấc ngủ vùi
Bằng ước hẹn trăm năm báo lỗi
Bằng bãi trứng hóa đá
Bằng bí mật đầm Thị Nại
Giải ngôn một thăm thẳm một dỗi hờn

Tôi nghe mộ Hàn không nằm chỗ cũ
Người chết đi để lại tuổi tên
Lăng mộ không đo bằng thước tấc
“Thác là thể phách
Còn là tinh anh”
Biển vẫn xanh
Trời vẫn xanh
Về đây đất võ trời văn
Cát vàng bỏng rát
Sóng lăn vào chiều.

 

Tôi gọi tôi về

Chẳng phải Quy Nhơn gọi về
Mà tôi nhớ Quy Nhơn
Nhớ đôi mắt làm đắm chiều ẩn dật
Nhớ nụ cười lưới vây xiết chặt
Nhớ hơi thở sóng cuồng

Quy Nhơn là gì tôi không biết
Tôi còn không biết vì sao lạc đường
Một người đẹp nói đùa rằng đi xa thế
Đi thật xa mới nghiệm lại rất gần

Đến đây biển bước vào tôi dịu êm
Còn con thuyền quay ngoắt như giận hờn vô cớ
Chút lấp lánh trăng sao thì xa quá
Đành nương theo hình bóng thời gian

Quy Nhơn đỏng đảnh đâu cho riêng ai
Ngày xanh đã “đắng như hạnh phúc”
Giờ gặp lại càng yêu hơn thế tục
Càng thấy đời không hoang phí tuổi trai.

VÕ VĂN LUYẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…