Mùa xuân trên đồi cát

(VNBĐ – Thơ).

Ngỡ thời gian sẽ làm nàng tàn phai nỗi nhớ
Nhưng điều gì đã thắp sáng những cánh hoa
Mỏng manh như sương
Rực vàng như nắng
Nàng lặng lẽ thắp lửa trên đồi cát trắng

Nàng ôm chặt bóng mình trong những đêm gió lạnh
Cát xát muối bầu trời
Nỗi cô đơn tỏa hương
Từ những cánh hoa chập chờn trong thinh tối

Nàng an ủi tôi
Bằng khúc hát của những kẻ chỉ cần ký ức
Tương lai là mặt trời
Khi nắng vẫn ủ bên kia đồi
Nàng vẫn sẽ dõi theo

Ngọn đồi ửng hồng trên đôi má bình minh
Làn gió lạnh chải khóm hoa vàng óng
Nàng điểm trang bên dưới rặng mây trời
Bốn bề ngát hương cỏ mới
Nàng nói xuân đã về
Và bên nàng, tôi có cả mùa xuân.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…