Văn trẻ

Hành tinh bụi

Hành tinh bụi! Hành tinh bụi! 
Khi gió lên em chỉ có một mình
Khi em vờn quanh chòm râu quai nón của anh

Trôi qua ngày cũ

Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…

Tự tình

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc

Gọi tên

xin đừng bày lên kệ son
tôi đen ngòm cho hành trình đơn độc
một màu đen thấm vào khoảng trống
mọc lên từ xa xôi

Uống rượu một mình

căn phòng mất ngủ nên rỗng tuếch
cơn say chưa chịu ngả nghiêng
ta đã thấy gương mặt và bóng mình lướt qua nhau
…giã biệt

Vọng phu

Nắng sục sôi lòng biển
Khô mòn sỏi đá
Cây cỏ trơ xương cát trắng bay tro cốt

Ảo giác

Những hiện thực trộn lẫn vào nhau
Như hai màu hoa trên cùng cánh lá
Hương thơm loang vào đêm huyền ảo
Thôi miên trăng

Dội giữa đốt đêm

Mẹ tuốt vàng trăng
rắc vụn mùa khô cánh đồng
nước đáy núi cạn rồi
người réo rắt trong dịu im những dấu chân đan ngược

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.

Câu đố về loài mèo

Đứng trước cửa, túi quần anh rung lên. Điện thoại đến, anh áp vào nghe rất nhanh nhưng chưa nói gì. Bên kia nói một tràng dài rồi im bặt…

Hành tinh bụi

Hành tinh bụi! Hành tinh bụi! 
Khi gió lên em chỉ có một mình
Khi em vờn quanh chòm râu quai nón của anh

Trôi qua ngày cũ

Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…

Tự tình

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc

Gọi tên

xin đừng bày lên kệ son
tôi đen ngòm cho hành trình đơn độc
một màu đen thấm vào khoảng trống
mọc lên từ xa xôi

Uống rượu một mình

căn phòng mất ngủ nên rỗng tuếch
cơn say chưa chịu ngả nghiêng
ta đã thấy gương mặt và bóng mình lướt qua nhau
…giã biệt

Vọng phu

Nắng sục sôi lòng biển
Khô mòn sỏi đá
Cây cỏ trơ xương cát trắng bay tro cốt

Ảo giác

Những hiện thực trộn lẫn vào nhau
Như hai màu hoa trên cùng cánh lá
Hương thơm loang vào đêm huyền ảo
Thôi miên trăng

Dội giữa đốt đêm

Mẹ tuốt vàng trăng
rắc vụn mùa khô cánh đồng
nước đáy núi cạn rồi
người réo rắt trong dịu im những dấu chân đan ngược

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.

Câu đố về loài mèo

Đứng trước cửa, túi quần anh rung lên. Điện thoại đến, anh áp vào nghe rất nhanh nhưng chưa nói gì. Bên kia nói một tràng dài rồi im bặt…