Một sớm xuân rất lạ 

(VNBĐ – Văn trẻ).

Phải không,
Không chỉ là tỏa sáng
Có những chiếc áo
Có những mái tóc
Những ngón tay thon dài

bồng miền mơ

Cũng có thể hy vọng
Sẽ có gì sáng hơn ngoài kia
những con gió sẽ ngừng kéo dài
Mắt em thôi nhắm
Trong tiềm thức tỉnh dậy
những bông hoa màu xanh trong chiếc bình
Đồi cao
Những quả

Và tiếng chim chưa khi nào ngừng hót

Chưa bao giờ ngưng
Những nắng
Nồng say
Người đàn bà phiền muộn
hong mình nghe mùa đông từng rơi
Vỡ ra ngày gió
cánh đào cuốn
tháng ngày thật chậm
Khi bàn tay chạm nắng lên
Khi hàng cây từng ước muốn

Khi mùa hoa cùng trở lại

Chừng ấy xuân quay về!

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cầm

Ánh trăng mờ tỏ. Trạng Vinh tựa hồ như nhìn thấy bóng hình quen thuộc của cô đào hát năm xưa ẩn hiện giữa làn sương khói mong manh huyền hoặc…

Tiếng sáo 

Những ngón tay và đêm 
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa 
Ánh trăng tràn vào nhà 
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã 

Làn hương

Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.

Trên căn gác nhà K

Vẫn căn gác riêng tôi những ngày trong suốt
Ngoài kia thênh thang phố xá thẳng hàng
Thấp thoáng cánh áo phất phơ chiều lẻ gió
Khêu đêm rộn ràng những bước chân hoang