(VNBĐ – Văn trẻ).
Phải không,
Không chỉ là tỏa sáng
Có những chiếc áo
Có những mái tóc
Những ngón tay thon dài
bồng miền mơ
Cũng có thể hy vọng
Sẽ có gì sáng hơn ngoài kia
những con gió sẽ ngừng kéo dài
Mắt em thôi nhắm
Trong tiềm thức tỉnh dậy
những bông hoa màu xanh trong chiếc bình
Đồi cao
Những quả
Và tiếng chim chưa khi nào ngừng hót
Chưa bao giờ ngưng
Những nắng
Nồng say
Người đàn bà phiền muộn
hong mình nghe mùa đông từng rơi
Vỡ ra ngày gió
cánh đào cuốn
tháng ngày thật chậm
Khi bàn tay chạm nắng lên
Khi hàng cây từng ước muốn
Khi mùa hoa cùng trở lại
Chừng ấy xuân quay về!
NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG