Một sớm xuân rất lạ 

(VNBĐ – Văn trẻ).

Phải không,
Không chỉ là tỏa sáng
Có những chiếc áo
Có những mái tóc
Những ngón tay thon dài

bồng miền mơ

Cũng có thể hy vọng
Sẽ có gì sáng hơn ngoài kia
những con gió sẽ ngừng kéo dài
Mắt em thôi nhắm
Trong tiềm thức tỉnh dậy
những bông hoa màu xanh trong chiếc bình
Đồi cao
Những quả

Và tiếng chim chưa khi nào ngừng hót

Chưa bao giờ ngưng
Những nắng
Nồng say
Người đàn bà phiền muộn
hong mình nghe mùa đông từng rơi
Vỡ ra ngày gió
cánh đào cuốn
tháng ngày thật chậm
Khi bàn tay chạm nắng lên
Khi hàng cây từng ước muốn

Khi mùa hoa cùng trở lại

Chừng ấy xuân quay về!

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Câu chuyện trong hốc đá

Hốc đá mọc mầm xanh
Rễ bám ghì bên bờ vực
Con đường nhựa chảy như máu và nước mắt
Đôi chân gầy ghim vào thửa ruộng cằn
Lật lên cơm áo…

Nhen nhóm quê nhà

Người đàn bà co ro đêm ba mươi
Ngón tay run tựa vào hơi thở
Tôi thấy sự thiện lương rạng rỡ
Tấm vé số vơi dần đi