Gọi tên

(VNBĐ – Văn trẻ).

đời đã tiêu sạch bao nhiêu tôi
đã bằng lòng che đi giả dối

xin đừng bày lên kệ son
tôi đen ngòm cho hành trình đơn độc
một màu đen thấm vào khoảng trống
mọc lên từ xa xôi

góc phố treo cờ, hoa cũng rợp trời
những chiếc giày chưa được bôi tôi, buồn tênh đợi Tết
đôi xăng – đan tuột quai co mình gào thét
chờ vá lại cho kịp buổi ra ga…

em bẫm gót cùng chiếc màu trắng tha thướt
bụi mưa phủ kín lối về

tôi đi qua hẹn thề son trẻ
phố ba mươi gầy hơn bức vẽ
dung nhan kẻ rời quê khất thực nhớ nhà

đừng ngạc nhiên khi chiếc hộp xi chẳng bao giờ được gọi tên cho những chuyến đi xa hay trở về…
nhắc tôi phận nổi trôi giữa phố

đêm cuối năm chợt gom thành món nợ
nợ tiếng đì đoành sáng rực giữa người dưng.

LÊ NHI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…