Trên căn gác nhà K

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Vẫn căn gác riêng tôi những ngày trong suốt
Ngoài kia thênh thang phố xá thẳng hàng
Thấp thoáng cánh áo phất phơ chiều lẻ gió
Khêu đêm rộn ràng những bước chân hoang

Thành phố giấu những tất bật đi đâu
Từ ban công tầng hai nhìn ra chẳng gặp
Để giấc hoang mê cứ im lìm ủ dột
Nồng nàn mùi khói thuốc cay cay.

Phố thật nhỏ, ướt sũng ngày mưa hạ
Đèn ru lên vàng vọt mấy cung trầm
Những giọt nhòe vương trên đại lộ
Như phập phồng bao thân phận gian truân

Đứng nơi nầy nhìn thấy chợ, thấy sông
Thấy thành thị rạng ngời dòng người xe nô nức
Nhưng không thấy những giọt nước mắt
Còn ẩn khuất nơi đâu.

VĨNH THÔNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi