Trên căn gác nhà K

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Vẫn căn gác riêng tôi những ngày trong suốt
Ngoài kia thênh thang phố xá thẳng hàng
Thấp thoáng cánh áo phất phơ chiều lẻ gió
Khêu đêm rộn ràng những bước chân hoang

Thành phố giấu những tất bật đi đâu
Từ ban công tầng hai nhìn ra chẳng gặp
Để giấc hoang mê cứ im lìm ủ dột
Nồng nàn mùi khói thuốc cay cay.

Phố thật nhỏ, ướt sũng ngày mưa hạ
Đèn ru lên vàng vọt mấy cung trầm
Những giọt nhòe vương trên đại lộ
Như phập phồng bao thân phận gian truân

Đứng nơi nầy nhìn thấy chợ, thấy sông
Thấy thành thị rạng ngời dòng người xe nô nức
Nhưng không thấy những giọt nước mắt
Còn ẩn khuất nơi đâu.

VĨNH THÔNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…