Tự tình

(VNBĐ – Văn trẻ).

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc
Đổ xuống

Những ánh trăng đơn côi
Chờ tôi trải mình
Như núi trải bóng vào biển cả
Như cánh đồng trải vào gió chiều
Và thung lũng không người
Những tầng mây vô định

Trôi về những miền gầy guộc
Đợi chờ những sắc hồng
Con đường nào hoa mộng nở

Tít tắp
Tít tắp
Những tự tình
lang thang
Lạc vào những góc mờ
Định mệnh đẹp như một thời thách đố
Làm sao nhìn em mê mải
Như ngày vừa buông tay.

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cầm

Ánh trăng mờ tỏ. Trạng Vinh tựa hồ như nhìn thấy bóng hình quen thuộc của cô đào hát năm xưa ẩn hiện giữa làn sương khói mong manh huyền hoặc…

Tiếng sáo 

Những ngón tay và đêm 
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa 
Ánh trăng tràn vào nhà 
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã 

Làn hương

Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.

Trên căn gác nhà K

Vẫn căn gác riêng tôi những ngày trong suốt
Ngoài kia thênh thang phố xá thẳng hàng
Thấp thoáng cánh áo phất phơ chiều lẻ gió
Khêu đêm rộn ràng những bước chân hoang