Tự tình

(VNBĐ – Văn trẻ).

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc
Đổ xuống

Những ánh trăng đơn côi
Chờ tôi trải mình
Như núi trải bóng vào biển cả
Như cánh đồng trải vào gió chiều
Và thung lũng không người
Những tầng mây vô định

Trôi về những miền gầy guộc
Đợi chờ những sắc hồng
Con đường nào hoa mộng nở

Tít tắp
Tít tắp
Những tự tình
lang thang
Lạc vào những góc mờ
Định mệnh đẹp như một thời thách đố
Làm sao nhìn em mê mải
Như ngày vừa buông tay.

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…