Tiếng sáo 

(VNBĐ – Văn trẻ).

Đêm đêm
Trôi trên những nhành cây gầy
Những ngôi nhà đóng và cửa sổ khép hờ

Ánh trăng soi những tâm hồn lưu lạc

Em là người thổi sáo
Qua những đêm trăng
Liền kề nhau những góc phố không người
Khuya
Cái cây mọc trong tưởng tượng sáng lên

thắp lên một miền mơ

Những ngón tay và đêm
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa
Ánh trăng tràn vào nhà

Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã

Tiếng sáo
Mơ màng
Cài lên dung nhan là trái tim lụa óng

Cài lên môi mắt là những vô hình

Đêm đêm
Những ngôi nhà trở mình
Những hàng cây trở mình
Và tôi trở mình
Vì em

Tiếng sáo lung liêng…

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cầm

Ánh trăng mờ tỏ. Trạng Vinh tựa hồ như nhìn thấy bóng hình quen thuộc của cô đào hát năm xưa ẩn hiện giữa làn sương khói mong manh huyền hoặc…

Làn hương

Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.

Trên căn gác nhà K

Vẫn căn gác riêng tôi những ngày trong suốt
Ngoài kia thênh thang phố xá thẳng hàng
Thấp thoáng cánh áo phất phơ chiều lẻ gió
Khêu đêm rộn ràng những bước chân hoang

Người núi Mơ hồ Lỗ

Trong gian nhà chật hẹp, mưa hò dô kéo lắc lư mái tôn cũ kĩ. Như bao người già, bà Nhạn không ngủ được. Bà nằm đếm nhịp tim mình…