
Ngọa long
Nắng sớm trải nhẹ màu mật ong xuống núi Ngọa Long xanh rờn. Ngọn gió Nam phóng túng của những ngày áp Tết gợi nỗi nhớ cồn cào cho những người tha hương…
Nắng sớm trải nhẹ màu mật ong xuống núi Ngọa Long xanh rờn. Ngọn gió Nam phóng túng của những ngày áp Tết gợi nỗi nhớ cồn cào cho những người tha hương…
Lan Phương mở choàng mắt. Ngay lập tức hoảng hốt kéo chăn quấn tấm thân trần. Cô bần thần ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng lạ lẫm…
Thiếu phụ sửng sốt buông rơi chuỗi tràng hạt, cô không biết là tỉnh hay đang mơ, bởi chồng cô đã cùng con tàu đánh cá chìm dưới biển sâu từ bảy năm về trước…
Bà đi rồi, nhưng không hiểu sao bóng bà vẫn đầy ắp trong ngôi nhà nhỏ. Mỗi món đồ, mỗi câu chuyện, dù nhỏ thôi, đều như thể tình cờ gợi nhớ về bà…
Ông già ngồi ngoẹo một bên như sắp sửa nằm xuống vỉa hè. Lâu lâu, lão lại giật đùng đùng lên kêu khóc hệt con cá giãy chết…
Gã không phải là một thằng đàn ông. Gã là một tên điên. Gã phát điên vì cô độc. Gã hét lớn hơn bao giờ hết với cái thế giới đang chìm vào tĩnh lặng của ánh trăng…
Mưa. Chiếc Hyundai i10 chầm chậm bò trong mưa. Phố hẹp. Mặt đường nhựa lồi lõm vá víu, hai bên lề nước đọng vũng…
Khi anh tỉnh dậy, thấy mình đang ở bệnh viện, những khuôn mặt lạ, hầu hết nhợt nhạt đổ dồn về phía anh, trên tay anh vướng víu bởi sợi dây chuyền nước…
Ả không biết con gái không có ba bên cạnh là tốt hay xấu. Từ nhỏ, ả chỉ biết má, người đàn bà nhỏ nhắn theo đúng nghĩa…
Đóm lủi thủi rời khỏi sân khấu. Chú cảm thấy vô cùng lạc lõng. Đóm nhỏ đã phần nào hiểu vì sao mình không được mời dự buổi tiệc cuối năm của cư dân xóm Rộn Ràng…
Gia đình anh Tám mù đến cắm chốt mưu sinh ở khu vực này đã vài năm nay. Tôi biết đôi vợ chồng này vì đôi lần gặp nhau trên hè phố…
Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…
Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…
Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.
Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…
Nắng sớm trải nhẹ màu mật ong xuống núi Ngọa Long xanh rờn. Ngọn gió Nam phóng túng của những ngày áp Tết gợi nỗi nhớ cồn cào cho những người tha hương…
Lan Phương mở choàng mắt. Ngay lập tức hoảng hốt kéo chăn quấn tấm thân trần. Cô bần thần ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng lạ lẫm…
Thiếu phụ sửng sốt buông rơi chuỗi tràng hạt, cô không biết là tỉnh hay đang mơ, bởi chồng cô đã cùng con tàu đánh cá chìm dưới biển sâu từ bảy năm về trước…
Bà đi rồi, nhưng không hiểu sao bóng bà vẫn đầy ắp trong ngôi nhà nhỏ. Mỗi món đồ, mỗi câu chuyện, dù nhỏ thôi, đều như thể tình cờ gợi nhớ về bà…
Ông già ngồi ngoẹo một bên như sắp sửa nằm xuống vỉa hè. Lâu lâu, lão lại giật đùng đùng lên kêu khóc hệt con cá giãy chết…
Gã không phải là một thằng đàn ông. Gã là một tên điên. Gã phát điên vì cô độc. Gã hét lớn hơn bao giờ hết với cái thế giới đang chìm vào tĩnh lặng của ánh trăng…
Mưa. Chiếc Hyundai i10 chầm chậm bò trong mưa. Phố hẹp. Mặt đường nhựa lồi lõm vá víu, hai bên lề nước đọng vũng…
Khi anh tỉnh dậy, thấy mình đang ở bệnh viện, những khuôn mặt lạ, hầu hết nhợt nhạt đổ dồn về phía anh, trên tay anh vướng víu bởi sợi dây chuyền nước…
Ả không biết con gái không có ba bên cạnh là tốt hay xấu. Từ nhỏ, ả chỉ biết má, người đàn bà nhỏ nhắn theo đúng nghĩa…
Đóm lủi thủi rời khỏi sân khấu. Chú cảm thấy vô cùng lạc lõng. Đóm nhỏ đã phần nào hiểu vì sao mình không được mời dự buổi tiệc cuối năm của cư dân xóm Rộn Ràng…
Gia đình anh Tám mù đến cắm chốt mưu sinh ở khu vực này đã vài năm nay. Tôi biết đôi vợ chồng này vì đôi lần gặp nhau trên hè phố…
Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…
Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…
Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.
Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định