Thơ

Đêm trăng mùa thu

Mặt trời về tổ ấm
Trăng từ từ nhô lên
Ngàn vì sao theo bước
Thắp ánh đèn lung linh

Cây bút chì của bé

Cây bút chì cùng bé
Nắn nót chữ đầu tiên
Vẽ cảnh vật thiên nhiên
Bốn mùa thơm hoa trái

Trốn tìm

Sáng nay bé dậy sớm
Theo mẹ ra thăm vườn
Chim trên cành đua hót
Hoa trong vườn ngát hương

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.

Mẹ chồng tôi

Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng

Đêm trở dạ

Đêm trở dạ
những con nhái đồng
ồm ộp ễnh ương
đom đóm bay vào vườn

Xin em làm hơi thở

Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng

Cõi chữ

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Tiếng trúc chiều

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Con trẻ Châu Phi

Tôi như con trẻ Châu Phi
Ngồi ăn bánh đất lầm lì ngắm trăng
May sao còn có chị Hằng
Mình tôi ngồi đợi công bằng nhân gian.

Cửa sổ nhìn vào vũ trụ

Hột mưa trên lá còn thương
Nhớ về biển cả mù sương hãi hùng
Bay vào vũ trụ điệp trùng
Mà không cứu được bịnh ung thư đời.

Đêm trăng mùa thu

Mặt trời về tổ ấm
Trăng từ từ nhô lên
Ngàn vì sao theo bước
Thắp ánh đèn lung linh

Cây bút chì của bé

Cây bút chì cùng bé
Nắn nót chữ đầu tiên
Vẽ cảnh vật thiên nhiên
Bốn mùa thơm hoa trái

Trốn tìm

Sáng nay bé dậy sớm
Theo mẹ ra thăm vườn
Chim trên cành đua hót
Hoa trong vườn ngát hương

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.

Mẹ chồng tôi

Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Ba mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng

Đêm trở dạ

Đêm trở dạ
những con nhái đồng
ồm ộp ễnh ương
đom đóm bay vào vườn

Xin em làm hơi thở

Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng

Cõi chữ

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Tiếng trúc chiều

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Con trẻ Châu Phi

Tôi như con trẻ Châu Phi
Ngồi ăn bánh đất lầm lì ngắm trăng
May sao còn có chị Hằng
Mình tôi ngồi đợi công bằng nhân gian.

Cửa sổ nhìn vào vũ trụ

Hột mưa trên lá còn thương
Nhớ về biển cả mù sương hãi hùng
Bay vào vũ trụ điệp trùng
Mà không cứu được bịnh ung thư đời.