Cõi chữ

(VNBĐ – Thơ).

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Lơ mơ nhập vô thức
Xin “kì thảo dị hoa”
Rồi tỉnh ngay, khắc xuất
Về tâm sáng chan hòa.

Ở miền biên ngôn ngữ
Chơi trò chơi kiên trì
Nhặt – săm soi – sàng lọc
Chín chín phần vất đi.

Một phần trăm còn lại
Vất thêm chín chín phần
May ra còn đôi chút
Nới tầm Mỹ – Thiện – Chân…

Ở miền biên ngôn ngữ
Tôi tận cùng cô đơn
Cõi chữ ơi cõi chữ
Đom đóm bay chập chờn!

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…