Giữa lòng đêm…

(VNBĐ – Văn trẻ).

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ
Mẹ vừa thắp đèn cho ký ức qua sông

Ngoài kia gió cào xước đêm
Cời lên âm ỉ tháng ngày thấu buốt
Mắt môi chưa nguội một giấc chiêm bao
Khi cơn say của cha thành bão xoáy qua nhà
Mẹ chân trần lên đồi cỏ khô
Và khóc
Những hàng dương liễu cúi đầu lặng im

Mẹ úp mặt vào trăng
Những giọt trăng giàn giụa khóe mắt
Trăng chảy thành sông trôi đi biền biệt
Ai khất thực những lời ru, trong từng đêm gió trở
Để lại bóng mình phía những phiến sương loang

Đêm nay lòng tôi như toa tàu bỏ hoang thông thốc gió
Tìm lên ngọn đồi nức nở vầng trăng
Gặp những dáng người đi rong vào bóng đêm lầm lũi
Tôi vô thức gọi
Run rẩy sao băng vút ngang đỉnh đồi…

Nơi đôi mắt làng chỉ một ô cửa còn thức
Đóa hoa nở nghẹn từng cánh phù du

Lót mảnh gió trời,
Mẹ ngồi chằm những tiếng vạc thành gối mỏng
Đêm về đâu về đâu…

TRẦN VĂN THIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…