Xin em làm hơi thở

(VNBĐ – Thơ). 

Sáng nay chợt thấy buồn như lá
Hờn giận mùa thu đến úa vàng
Tìm chút hương nồng môi mắt cũ
Sưởi ấm tình nhau giữa giá băng

Anh đã mấy phen đời hụt hẫng
Mái sầu che tạm ít ngày vui
Có em chắp cánh thơ không mỏi
Nên góc hồn anh bớt ngậm ngùi

Nhiều khi anh muốn làm con ốc
Cuộn nhỏ mình trong chiếc vỏ dày
Nằm im quên hết trò dâu bể
Quên cả đời sao quá đắng cay

Như thế thì anh không sống nổi
Đời chẳng còn ai chết sướng hơn
Ít ra phải có dăm thằng bạn
Còn có em vui chút ngày buồn

Thôi thì ta biến thành sương khói
Bay khắp trần gian hóa kiếp người
Vui buồn âu chỉ là men rượu
Uống hết rồi say cũng hổ ngươi

Ừ, xin em mãi làm hơi thở
Theo suốt đời anh cuối chặng đường
Nếu mai ta có thành tro bụi
Sẽ lẫn vào nhau tỏa ngát hương.

HUỲNH DUY HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…