Bay trên đồi dương liễu

(VNBĐ – Văn trẻ).

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô

Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu
Cánh từ bi tím màu mê hoặc
Dây tơ hồng rũ xuống chiêm bao
Dưới tầng lá mục câu chuyện xưa còn ấm
Những ô lô cốt như mật ngữ của rừng
Đêm trường mẹ kể thuở nhà ta gánh gồng chạy giặc
Những nấm mộ giả và căn hầm dưới đất
Hạt cát viễn du nhuốm màu khói đạn bom

Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu
Cỏ ngời xanh giấc thiên cổ ông bà
Bóng chiều trôi từ vạn kiếp trước
Những vạt rừng trong sương vọng bài thơ nhân nghĩa
Ông tôi đã viết từ ruột gan mình
Tôi nghe bà đọc lại bằng đôi mắt bể dâu

Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu
Gió Lào như cô gái thô sơ chỉ nói lời chân thật
Ràn rạt gót chân bầy trẻ lớn lên từ lũng gió
Hồn nhiên dứa dại, xương rồng
Hương dủ dẻ sóng sánh ngực đồi khi mùa hè sắp cạn
Tiếng cười tựa tiếng sương rơi

Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu
Ròng ròng gió Bấc lạnh lưng trời
Tiếng chim “thương con xót ruột”, “thương con xót ruột”
Có còn rát lòng mẹ những mùa bạc nước mắt?
Anh tôi theo cánh chim về trời ly biệt
Từ bi se sắt tím giữa rừng thoai thoải nắng
Dặm thêm cho mùa chút nhớ hoang vu

Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu
Đôi chim cu gáy dạ thưa rừng chiều
Những người nằm xuống với mênh mông
Về đây, về đây nghe lá dương ru ngày ngày tháng tháng
Những vết sẹo liền từ giấc xanh vời vợi
Rừng xa vẫy gọi tuổi tên cội nguồn.

TRẦN VĂN THIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.