Tự khúc quê

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Giàn mướp đắng xanh miền năm tháng
Con ong bầu trước hiên nhà đục lỗ
Gọi tuổi thơ về trên cánh mỏng thời gian.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Dòng sông xưa một đời khó nhọc
Mẹ chống chèo qua mùa nước dữ
Đốt tay sần nhẩm tính chuyện giấc mơ.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Cánh đồng quê mênh mông sóng lúa
Đời lam lũ cha nhọc nhằn bám đất
Chưa xa quê hương dù chỉ một lần.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Mái nhà quê bốn mùa mưa nắng
Vách lá thưa che buổi về nước mắt
Cánh chuồn xa thấp thoáng những chân trời…

NGUYỄN CHÍ NGOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi