Tự khúc quê

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Giàn mướp đắng xanh miền năm tháng
Con ong bầu trước hiên nhà đục lỗ
Gọi tuổi thơ về trên cánh mỏng thời gian.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Dòng sông xưa một đời khó nhọc
Mẹ chống chèo qua mùa nước dữ
Đốt tay sần nhẩm tính chuyện giấc mơ.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Cánh đồng quê mênh mông sóng lúa
Đời lam lũ cha nhọc nhằn bám đất
Chưa xa quê hương dù chỉ một lần.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Mái nhà quê bốn mùa mưa nắng
Vách lá thưa che buổi về nước mắt
Cánh chuồn xa thấp thoáng những chân trời…

NGUYỄN CHÍ NGOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu

Đôi mắt người phương xa

Con sông sáng nay chẳng sóng nhiều
Chỉ phơn phớt vài nếp cong thật khẽ
Chợt vướng phải một ánh nhìn xa thẳm
Đắm cả khóm nắng hồng.