Tự khúc quê

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Giàn mướp đắng xanh miền năm tháng
Con ong bầu trước hiên nhà đục lỗ
Gọi tuổi thơ về trên cánh mỏng thời gian.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Dòng sông xưa một đời khó nhọc
Mẹ chống chèo qua mùa nước dữ
Đốt tay sần nhẩm tính chuyện giấc mơ.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Cánh đồng quê mênh mông sóng lúa
Đời lam lũ cha nhọc nhằn bám đất
Chưa xa quê hương dù chỉ một lần.

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Mái nhà quê bốn mùa mưa nắng
Vách lá thưa che buổi về nước mắt
Cánh chuồn xa thấp thoáng những chân trời…

NGUYỄN CHÍ NGOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…