Tiếng trúc chiều

(VNBĐ – Thơ).

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Trái tim âm thầm vỡ một hồi chuông
Hồi chuông cũng vô thanh như chiều vậy
Vui thật đấy, mừng cho nhau thật đấy
Ôm bạn cười… Sao dạ buốt cô đơn?

Mắt trong veo bỗng xon xót tủi hờn
Như sền sệt biển đang cô thành muối
Cả bọn mươi thằng hoa râm báo tuổi
Mỗi ta còn ngơ ngác thuở đầu xanh.

Lầm lũi trăng đơn soi bước độc hành
Người với bóng đâu kết thành đôi được
Chúc bạn trăm năm vuông tròn lộc phước
Về một ta trống trước lạnh sau đời…

Sống lẻ loi đồng tử chết lên trời
Thà đủ đôi dắt nhau vào địa ngục
Không gió xoáy buốt đau lòng tre trúc
Sao biết mình khao khát nhạc tình xuân?

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…