Về thương vườn cũ
Tôi thích nhất là khu vườn vào độ xuân sang, hè đến. Đi qua mùa đông mưa dầm gió Bấc, khu vườn không còn xác xơ, ướt át mà hồi sinh mạnh mẽ. Vườn ủ men ủ mật, bắt đầu bật mầm xanh lá…
Tôi thích nhất là khu vườn vào độ xuân sang, hè đến. Đi qua mùa đông mưa dầm gió Bấc, khu vườn không còn xác xơ, ướt át mà hồi sinh mạnh mẽ. Vườn ủ men ủ mật, bắt đầu bật mầm xanh lá…
Những lúc trời mưa, chị em tôi nghịch nước mưa từ mái tranh đổ xuống, còn cha tôi thì dựa vào màu nước hổ phách đậm nhạt ấy để biết tranh mục cỡ nào, lo sắp xếp công thợ lợp lại từng gian mái nhà…
Cây cô đơn có tự bao giờ và vì sao người ta gọi là cây cô đơn. Chắc có lẽ, cây cũng như người, khi đơn lẻ, cô độc giữa thế gian rộng lớn thì cũng chỉ như một minh chứng về sự hiện hữu…
Dọc theo ven bờ của cửa biển An Dũ, cái mùi ngai ngái quen thuộc của thứ sản vật đang phơi làm giác quan của những người sành ăn phải lên tiếng…
Đào chỉ nở một thời điểm duy nhất trong năm. Ấy là khi giữa giá buốt còn sót lại cuối mùa đông, cùng với mưa phùn rắc rây xuân sớm…
Hãy cứ để nhà là chốn nương náu, mang lại bình yên cho bạn. Đừng suy nghĩ nhiều…
Những cơn gió mát rượi nhè nhẹ thổi, đủ làm vài chiếc lá cuối đông rơi xuống rồi những chồi non chực ươm mầm, vài bông hoa bất ngờ nở rộ…
Cứ mỗi bận được về quê, tôi thường chạy ngay ra mảnh vườn đầy cây tạp, giẫm đôi chân trần trên đất ẩm đầy lá mục, cảm nhận lớp đất mịn in qua từng kẽ chân…
Bình yên từ phía quê nhà (NXB Hội Nhà văn) là tập tản văn của tác giả Nguyễn Văn Hòa, xuất bản tháng 11.2023…
Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…
Về ngang miền ký ức thu, ta gặp lại cổ tích trong hương thị thơm và cô Tấm dịu hiền…
Tôi chạy đi tìm bầu trời xanh trong, dịu mát trên đôi tay của cha, của mẹ. Đôi tay vun xới, chăm bẵm màu xanh hy vọng…
Anh không định viết cho em những dòng này, có lẽ mọi thứ gần như đã quên, cũng bởi anh không dám nghĩ mình có đủ can đảm để viết…
Tôi vẫn hay mơ về ngày thơ ấu, về làng quê miệt cuối trời nơi tôi đã cất tiếng khóc đầu tiên. Tôi thấy mình trong chiếc áo trẻ con, chạy khắp cánh đồng mùa rơm rạ…
Sau bao năm sống ở chốn thị thành đông đúc, thấy yêu lắm hai chữ quê nhà, như chốn bình yên để nhớ, để trở về…
Tôi thích nhất là khu vườn vào độ xuân sang, hè đến. Đi qua mùa đông mưa dầm gió Bấc, khu vườn không còn xác xơ, ướt át mà hồi sinh mạnh mẽ. Vườn ủ men ủ mật, bắt đầu bật mầm xanh lá…
Những lúc trời mưa, chị em tôi nghịch nước mưa từ mái tranh đổ xuống, còn cha tôi thì dựa vào màu nước hổ phách đậm nhạt ấy để biết tranh mục cỡ nào, lo sắp xếp công thợ lợp lại từng gian mái nhà…
Cây cô đơn có tự bao giờ và vì sao người ta gọi là cây cô đơn. Chắc có lẽ, cây cũng như người, khi đơn lẻ, cô độc giữa thế gian rộng lớn thì cũng chỉ như một minh chứng về sự hiện hữu…
Dọc theo ven bờ của cửa biển An Dũ, cái mùi ngai ngái quen thuộc của thứ sản vật đang phơi làm giác quan của những người sành ăn phải lên tiếng…
Đào chỉ nở một thời điểm duy nhất trong năm. Ấy là khi giữa giá buốt còn sót lại cuối mùa đông, cùng với mưa phùn rắc rây xuân sớm…
Hãy cứ để nhà là chốn nương náu, mang lại bình yên cho bạn. Đừng suy nghĩ nhiều…
Những cơn gió mát rượi nhè nhẹ thổi, đủ làm vài chiếc lá cuối đông rơi xuống rồi những chồi non chực ươm mầm, vài bông hoa bất ngờ nở rộ…
Cứ mỗi bận được về quê, tôi thường chạy ngay ra mảnh vườn đầy cây tạp, giẫm đôi chân trần trên đất ẩm đầy lá mục, cảm nhận lớp đất mịn in qua từng kẽ chân…
Bình yên từ phía quê nhà (NXB Hội Nhà văn) là tập tản văn của tác giả Nguyễn Văn Hòa, xuất bản tháng 11.2023…
Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…
Về ngang miền ký ức thu, ta gặp lại cổ tích trong hương thị thơm và cô Tấm dịu hiền…
Tôi chạy đi tìm bầu trời xanh trong, dịu mát trên đôi tay của cha, của mẹ. Đôi tay vun xới, chăm bẵm màu xanh hy vọng…
Anh không định viết cho em những dòng này, có lẽ mọi thứ gần như đã quên, cũng bởi anh không dám nghĩ mình có đủ can đảm để viết…
Tôi vẫn hay mơ về ngày thơ ấu, về làng quê miệt cuối trời nơi tôi đã cất tiếng khóc đầu tiên. Tôi thấy mình trong chiếc áo trẻ con, chạy khắp cánh đồng mùa rơm rạ…
Sau bao năm sống ở chốn thị thành đông đúc, thấy yêu lắm hai chữ quê nhà, như chốn bình yên để nhớ, để trở về…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định