Đường về ngoài xứ
Tôi mãi vẫn không quên cảm giác đứng ngơ ngác giữa sân ga Hòa Hưng, đối diện với con tàu đang chuẩn bị cho hành trình Nam – Bắc hôm ấy. Thật kỳ lạ, vừa nôn nao vừa bồi hồi khó tả.
Tôi mãi vẫn không quên cảm giác đứng ngơ ngác giữa sân ga Hòa Hưng, đối diện với con tàu đang chuẩn bị cho hành trình Nam – Bắc hôm ấy. Thật kỳ lạ, vừa nôn nao vừa bồi hồi khó tả.
Chợ chiều cuối năm vội vã, những tiếng kỳ kèo bớt một thêm hai cứ văng vẳng bên tai.
Tôi theo bạn đến Ea Kar vào những ngày cuối Chạp. Khi tôi hỏi: “Gia đình mày có chứa chấp tao không?”, thì nó tần ngần.
Những ngày cuối tháng Mười một lặng lẽ trôi qua nhanh như cái chớp mắt của nàng thiếu nữ lúng liếng đưa duyên.
Có những ngày đầu đông thật lạ. Giữa lành lạnh cơn Bấc đầu mùa, trái tim như run rẩy bởi bao xao động ngân lên trong tiềm thức.
Tháng Chín! Tháng của những cơn gió bất chợt se buồn, tháng của những tia nắng vàng làm ấm áp yêu thương…
Tháng Chín, bãi bờ lún phún ngô Đông, gió mướt như sợi rơm vắt qua lưng con bò no cỏ. Tôi đứng trên cây cầu già nua nhìn về những nóc nhà trắng khói.
Cá nục – thứ cá bình dân nhất lại là sản vật mà đại dương ưu ái cho dải đất miền Trung này. Nó bình dị đến mức như chỉ được dành cho những người nghèo…
Một chiều thu. Em lướt mắt trên tấm thảm xanh rờn ngoài đồng bãi. Chợt thấy những gì của chúng mình ở đấy vẫn vẹn nguyên… Mùa này quê mình rất thơm.
(VNBĐ – Tản văn). Có lần dự một hội thảo tâm lý về đề tài gì đó liên quan đến sự trưởng thành, tôi nhớ thầy báo cáo có hỏi: bạn có bao giờ thấy con chim nào đến tuổi rời khỏi tổ mà quay
(VNBĐ – Tản văn). Chúng tôi đang làm việc trong một văn phòng đại diện, chuyên môn chủ yếu là “quan hệ” với các tỉnh. Buổi sáng nọ, có khách ghé thăm. Tôi rủ chị đồng nghiệp cùng đi “tiếp khách”, bởi đối tác này
(VNBĐ – Tản văn). 1. Dù chưa một lần ngắm hoa, nhiều người vẫn nghe danh loài hoa nổi tiếng trong văn chương, nghệ thuật về vẻ đẹp mong manh, “sớm nở tối tàn”, liên tưởng những “hồng nhan bạc mệnh” trong đời. Rồi đâu
(VNBĐ – Tản văn). Tôi vẫn nhớ con đường về ngập nắng, tưởng như mình đâu bỏ tất cả để ra đi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ như chưa từng chạm đến nỗi buồn, mùa vội vã ùa vào cuốn đi tất cả.
(VNBĐ – Tản văn). Có con cháu ở Sài Gòn, mấy ngày qua, ba má tôi lại thắc thỏm khi đây là nơi xuất hiện ca bệnh Covid 19 mới. Loáng thoáng nghe giọng má đang điện hỏi thăm con dâu tình hình công việc,
(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa
Tôi mãi vẫn không quên cảm giác đứng ngơ ngác giữa sân ga Hòa Hưng, đối diện với con tàu đang chuẩn bị cho hành trình Nam – Bắc hôm ấy. Thật kỳ lạ, vừa nôn nao vừa bồi hồi khó tả.
Chợ chiều cuối năm vội vã, những tiếng kỳ kèo bớt một thêm hai cứ văng vẳng bên tai.
Tôi theo bạn đến Ea Kar vào những ngày cuối Chạp. Khi tôi hỏi: “Gia đình mày có chứa chấp tao không?”, thì nó tần ngần.
Những ngày cuối tháng Mười một lặng lẽ trôi qua nhanh như cái chớp mắt của nàng thiếu nữ lúng liếng đưa duyên.
Có những ngày đầu đông thật lạ. Giữa lành lạnh cơn Bấc đầu mùa, trái tim như run rẩy bởi bao xao động ngân lên trong tiềm thức.
Tháng Chín! Tháng của những cơn gió bất chợt se buồn, tháng của những tia nắng vàng làm ấm áp yêu thương…
Tháng Chín, bãi bờ lún phún ngô Đông, gió mướt như sợi rơm vắt qua lưng con bò no cỏ. Tôi đứng trên cây cầu già nua nhìn về những nóc nhà trắng khói.
Cá nục – thứ cá bình dân nhất lại là sản vật mà đại dương ưu ái cho dải đất miền Trung này. Nó bình dị đến mức như chỉ được dành cho những người nghèo…
Một chiều thu. Em lướt mắt trên tấm thảm xanh rờn ngoài đồng bãi. Chợt thấy những gì của chúng mình ở đấy vẫn vẹn nguyên… Mùa này quê mình rất thơm.
(VNBĐ – Tản văn). Có lần dự một hội thảo tâm lý về đề tài gì đó liên quan đến sự trưởng thành, tôi nhớ thầy báo cáo có hỏi: bạn có bao giờ thấy con chim nào đến tuổi rời khỏi tổ mà quay
(VNBĐ – Tản văn). Chúng tôi đang làm việc trong một văn phòng đại diện, chuyên môn chủ yếu là “quan hệ” với các tỉnh. Buổi sáng nọ, có khách ghé thăm. Tôi rủ chị đồng nghiệp cùng đi “tiếp khách”, bởi đối tác này
(VNBĐ – Tản văn). 1. Dù chưa một lần ngắm hoa, nhiều người vẫn nghe danh loài hoa nổi tiếng trong văn chương, nghệ thuật về vẻ đẹp mong manh, “sớm nở tối tàn”, liên tưởng những “hồng nhan bạc mệnh” trong đời. Rồi đâu
(VNBĐ – Tản văn). Tôi vẫn nhớ con đường về ngập nắng, tưởng như mình đâu bỏ tất cả để ra đi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ như chưa từng chạm đến nỗi buồn, mùa vội vã ùa vào cuốn đi tất cả.
(VNBĐ – Tản văn). Có con cháu ở Sài Gòn, mấy ngày qua, ba má tôi lại thắc thỏm khi đây là nơi xuất hiện ca bệnh Covid 19 mới. Loáng thoáng nghe giọng má đang điện hỏi thăm con dâu tình hình công việc,
(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định