Gió đàn bà
Trăng sáng quá. Chị nhón cây sào dài. Tiếng dừa rụng ngọt lịm trên sông. Người chị nóng ran. Chị lội ra rặng bần, len lỏi giữa những rễ cây chằng chịt…
Trăng sáng quá. Chị nhón cây sào dài. Tiếng dừa rụng ngọt lịm trên sông. Người chị nóng ran. Chị lội ra rặng bần, len lỏi giữa những rễ cây chằng chịt…
Phú Xuân thất thủ. Đội nữ binh của Bùi Thị Xuân hộ giá Hoàng Thái hậu Bùi Thị Nhạn cùng vua Cảnh Thịnh ra Bắc với mong muốn khôi phục lại được triều Tây Sơn, giành lại những vùng đất đã mất…
Trên đường trở lại công ty, bất giác Diêu sực nhớ là mình đã quên nói cho hai mẹ con Toàn về Bin. Biết đâu tin này sẽ giúp Toàn phấn khởi hơn, có thêm sức mạnh để chống chọi với bệnh tật…
Trên đỉnh núi Pu Sang bỗng xuất hiện một vị cao nhân. Tiếng đồn râm ran. Thời buổi loạn lạc, không ít kẻ phạm tội với triều đình lẩn vào núi trốn tránh quan quân truy nã, hoặc những kẻ sĩ bất mãn thời cuộc…
Sugar Baby. Đó là cách gọi “thời thượng” nhất mà người ta dành cho những cô gái như Miên. Dịch ra có thể là “con gái nuôi”.
Đêm tịch mịch. Làn mưa xuân phủ bụi lên màn đêm êm mịn như nhung. Đã sang canh ba mà bạch lạp trong ngự thư phòng vẫn cháy.
Cuối cùng Miên cũng tìm mua được căn nhà nhỏ dưới chân cầu, căn nhà hơn năm mươi mét vuông, khá rộng cho một người độc thân.
Thị trấn buồn như vệt nắng héo cuối chiều, những cơn gió cụt đầu xoay tròn trên mặt đường nhựa rồi tan biến vào thinh lặng. Đã sang tháng thứ sáu của mùa khô, nhà cửa hai bên đường đóng im ỉm để ngăn bụi bay vào, bỏ mặc lá rụng…
Phi ư? Hỗn hào và hoang lung. Và những điều đó khiến một thằng nhỏ mới mười bốn tuổi như nó vui sướng và hãnh diện vô cùng.
Mấy hôm nay chuyển trời nên nóng bức khiếp. Phùng nằm trong phòng nãy giờ, chiếc quạt treo tường đang chạy vù vù vẫn thấy trong người hầm hập. Thật khó chợp mắt…
Tôi bước tới định hít thật sâu cho lồng ngực mình ắp đầy làn hương quyến rũ ấy, liền bị chị Hạnh đưa cánh tay nõn nà vòng ngang ngực cản lại. “Em phải tắm rửa sạch sẽ mới đến gần được. Đó là vua ngải”.
(VNBĐ – Truyện ngắn). 1. Mùa đông nên trời tối sớm, giờ này hầu hết mọi người đều quây quần bên mâm cơm gia đình không ra ngoài đường như dạo hè. Ở làng Mòi, đã thành lệ, mọi người ăn tối từ rất sớm,
(VNBĐ – Truyện ngắn). Thuận nằm vật xuống lớp tro tàn còn chưa kịp nguội, bất lực nhìn ngọn lửa vẫn đang liếm dần từng mét rừng phòng hộ. Mọi người vẫn tiến về phía trước, mặc cho những cơn gió Lào hầm hập, bỏng
(VNBĐ – Truyện ngắn). Vậy bây giờ em vô trỏng, nhanh cũng phải đôi ba bữa mới về. Biết là đàn bà có chồng, phải thu xếp nhà cửa, nhưng trong cảnh tình này, con nhỏ không còn trông đợi ai được nữa ngoài em.
(VNBĐ – Truyện ngắn). Còn nhớ ngày bà đi, hôm đó gió bấc, cây vông đồng trước nhà vào mùa, từng chùm nứt toác rơi lách cách trên lối đi. Con Huê mới lên năm, đứng tựa cửa thấy ba về từ xa nó đã
Trăng sáng quá. Chị nhón cây sào dài. Tiếng dừa rụng ngọt lịm trên sông. Người chị nóng ran. Chị lội ra rặng bần, len lỏi giữa những rễ cây chằng chịt…
Phú Xuân thất thủ. Đội nữ binh của Bùi Thị Xuân hộ giá Hoàng Thái hậu Bùi Thị Nhạn cùng vua Cảnh Thịnh ra Bắc với mong muốn khôi phục lại được triều Tây Sơn, giành lại những vùng đất đã mất…
Trên đường trở lại công ty, bất giác Diêu sực nhớ là mình đã quên nói cho hai mẹ con Toàn về Bin. Biết đâu tin này sẽ giúp Toàn phấn khởi hơn, có thêm sức mạnh để chống chọi với bệnh tật…
Trên đỉnh núi Pu Sang bỗng xuất hiện một vị cao nhân. Tiếng đồn râm ran. Thời buổi loạn lạc, không ít kẻ phạm tội với triều đình lẩn vào núi trốn tránh quan quân truy nã, hoặc những kẻ sĩ bất mãn thời cuộc…
Sugar Baby. Đó là cách gọi “thời thượng” nhất mà người ta dành cho những cô gái như Miên. Dịch ra có thể là “con gái nuôi”.
Đêm tịch mịch. Làn mưa xuân phủ bụi lên màn đêm êm mịn như nhung. Đã sang canh ba mà bạch lạp trong ngự thư phòng vẫn cháy.
Cuối cùng Miên cũng tìm mua được căn nhà nhỏ dưới chân cầu, căn nhà hơn năm mươi mét vuông, khá rộng cho một người độc thân.
Thị trấn buồn như vệt nắng héo cuối chiều, những cơn gió cụt đầu xoay tròn trên mặt đường nhựa rồi tan biến vào thinh lặng. Đã sang tháng thứ sáu của mùa khô, nhà cửa hai bên đường đóng im ỉm để ngăn bụi bay vào, bỏ mặc lá rụng…
Phi ư? Hỗn hào và hoang lung. Và những điều đó khiến một thằng nhỏ mới mười bốn tuổi như nó vui sướng và hãnh diện vô cùng.
Mấy hôm nay chuyển trời nên nóng bức khiếp. Phùng nằm trong phòng nãy giờ, chiếc quạt treo tường đang chạy vù vù vẫn thấy trong người hầm hập. Thật khó chợp mắt…
Tôi bước tới định hít thật sâu cho lồng ngực mình ắp đầy làn hương quyến rũ ấy, liền bị chị Hạnh đưa cánh tay nõn nà vòng ngang ngực cản lại. “Em phải tắm rửa sạch sẽ mới đến gần được. Đó là vua ngải”.
(VNBĐ – Truyện ngắn). 1. Mùa đông nên trời tối sớm, giờ này hầu hết mọi người đều quây quần bên mâm cơm gia đình không ra ngoài đường như dạo hè. Ở làng Mòi, đã thành lệ, mọi người ăn tối từ rất sớm,
(VNBĐ – Truyện ngắn). Thuận nằm vật xuống lớp tro tàn còn chưa kịp nguội, bất lực nhìn ngọn lửa vẫn đang liếm dần từng mét rừng phòng hộ. Mọi người vẫn tiến về phía trước, mặc cho những cơn gió Lào hầm hập, bỏng
(VNBĐ – Truyện ngắn). Vậy bây giờ em vô trỏng, nhanh cũng phải đôi ba bữa mới về. Biết là đàn bà có chồng, phải thu xếp nhà cửa, nhưng trong cảnh tình này, con nhỏ không còn trông đợi ai được nữa ngoài em.
(VNBĐ – Truyện ngắn). Còn nhớ ngày bà đi, hôm đó gió bấc, cây vông đồng trước nhà vào mùa, từng chùm nứt toác rơi lách cách trên lối đi. Con Huê mới lên năm, đứng tựa cửa thấy ba về từ xa nó đã
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định