truyện ngắn

Tiếng sáo diều cô đơn

(VNBĐ – Truyện ngắn).  1. Trời bắt đầu nhá nhem tối, bà Miền hì hụi nấu xong bữa cơm liền bưng lên gian nhà ngang. Nhìn thấy con trai đang mở tủ như tìm kiếm gì đó, quần áo bị quăng vương vãi khắp nền

Người lái đò bến Gáo

Thả lưới xong, lão Ngũ khoát tay bơi vòng nữa rồi trườn vào bờ, nhẹ nhàng gối đầu lên vạt cỏ.

Một ngày làm người lớn

Mọi người bảo ông Ba kỳ bí lắm. Ông ở có một mình, biệt lập trong một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn rộng mênh mông.

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Vết sẹo hình hoa hồng

Nàng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay gác hờ trên mép cửa, một bên vai nhô lên, lưng và eo tạo thành một đường cong mềm mại.

Giấc mộng phù vân

Buổi chiều cuối thu năm 1441, trên con đường độc đạo men theo chân núi Phụng Hoàng, một lữ khách luống tuổi thong thả rảo bước về hướng Côn Sơn…

Cánh cửa bên kia

Hai giờ sáng. Phòng cấp cứu không còn nhốn nháo. Lũ lượt người mỏi mệt lăn lê nơi hành lang hoặc gục đầu bên giường bệnh.

Những âm thanh lặng lẽ

Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.

Góc phố ba người

Hạnh đã sống cùng bạn tôi, hơn hai năm trời ở một nông trường. Cô ấy làm đơn tình nguyện lên đấy vì thất tình, đến… trên một lần.

Vườn sơn tra dưới trăng

Trăng mười sáu rờ rỡ len qua khung cửa, loang mềm cả con đường đất ngập đầy cỏ gai trước nhà. Lảy dụi mắt nhìn ra. Ngoài kia, trăng sóng sánh như rót mật xuống vườn sơn tra đang mùa ngậm sương.

Sóng khác

Chiếc thuyền buồm chạy gần đến Rạng Tàu thì đứt gió. Gã cuộn buồm, hạ mái chèo xuống, ngoáy. Mặt trời đã lên cao. Mồ hôi xâm xấp lưng áo.

Một cuộc hẹn xoàng

Tôi suýt nữa quên mất cuộc hẹn chiều nay. Không phải đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn quên những việc cần làm thường xuyên.

Minh họa: Nguyễn Đăng Hải Nam

Bầu Trời và Mặt Đất

Thuở xa xưa, Bầu Trời và Mặt Đất là đôi bạn thân. Chúng ở rất gần nhau và thường cùng nhau chơi đùa, trò chuyện.

Tiếng sáo diều cô đơn

(VNBĐ – Truyện ngắn).  1. Trời bắt đầu nhá nhem tối, bà Miền hì hụi nấu xong bữa cơm liền bưng lên gian nhà ngang. Nhìn thấy con trai đang mở tủ như tìm kiếm gì đó, quần áo bị quăng vương vãi khắp nền

Người lái đò bến Gáo

Thả lưới xong, lão Ngũ khoát tay bơi vòng nữa rồi trườn vào bờ, nhẹ nhàng gối đầu lên vạt cỏ.

Một ngày làm người lớn

Mọi người bảo ông Ba kỳ bí lắm. Ông ở có một mình, biệt lập trong một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn rộng mênh mông.

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Vết sẹo hình hoa hồng

Nàng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay gác hờ trên mép cửa, một bên vai nhô lên, lưng và eo tạo thành một đường cong mềm mại.

Giấc mộng phù vân

Buổi chiều cuối thu năm 1441, trên con đường độc đạo men theo chân núi Phụng Hoàng, một lữ khách luống tuổi thong thả rảo bước về hướng Côn Sơn…

Cánh cửa bên kia

Hai giờ sáng. Phòng cấp cứu không còn nhốn nháo. Lũ lượt người mỏi mệt lăn lê nơi hành lang hoặc gục đầu bên giường bệnh.

Những âm thanh lặng lẽ

Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.

Góc phố ba người

Hạnh đã sống cùng bạn tôi, hơn hai năm trời ở một nông trường. Cô ấy làm đơn tình nguyện lên đấy vì thất tình, đến… trên một lần.

Vườn sơn tra dưới trăng

Trăng mười sáu rờ rỡ len qua khung cửa, loang mềm cả con đường đất ngập đầy cỏ gai trước nhà. Lảy dụi mắt nhìn ra. Ngoài kia, trăng sóng sánh như rót mật xuống vườn sơn tra đang mùa ngậm sương.

Sóng khác

Chiếc thuyền buồm chạy gần đến Rạng Tàu thì đứt gió. Gã cuộn buồm, hạ mái chèo xuống, ngoáy. Mặt trời đã lên cao. Mồ hôi xâm xấp lưng áo.

Một cuộc hẹn xoàng

Tôi suýt nữa quên mất cuộc hẹn chiều nay. Không phải đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn quên những việc cần làm thường xuyên.

Minh họa: Nguyễn Đăng Hải Nam

Bầu Trời và Mặt Đất

Thuở xa xưa, Bầu Trời và Mặt Đất là đôi bạn thân. Chúng ở rất gần nhau và thường cùng nhau chơi đùa, trò chuyện.