Thanh Thảo

Tôi thích mình là một cái cây

(VNBĐ – Thơ).  “rồi trong mơ ta hóa thành cây cây nho nhỏ lá xanh cành gầy đi lang thang trong thành phố hừng đông khe khẽ rung như một chiếc chuông con” Một cái cây sống nhỏ to không quan trọng một cái cây

Tôi đi qua

(VNBĐ – Thơ). Tôi đi qua bóng cây ngày nắng những vòm xanh ôm tôi lẳng lặng chói chang tiếng ve tôi đi qua hơi thở tháng Tư phấp phỏng những ai còn ai mất người bạn như chiếc lá âm thầm sau quãng đời

Quanh ta rồi trôi xa

(VNBĐ – Thơ).  họ quấn quýt quanh ta không nói lời ba hoa mắt họ nhìn như hoa nở sớm mai chan hòa đó là điều tôi thấy mắt họ nhìn lấp láy đó là điều tôi mơ sau một ngày bơ phờ những chớp

Xin gửi về anh một đĩa khoai

(VNBĐ – Thơ).  (Nhân ngày giỗ nhà thơ Xuân Diệu, 35 năm) Không biết mùa này đã có khoai Lệ Cần?(*) Thứ khoai anh từng ăn và thích Em muốn gửi về anh một đĩa khoai ký ức Anh nhỏ nhẻ hương hoa nơi xa

“Cụ” Đồng, bạn tôi

(VNBĐ – Tùy bút). Mấy anh em lớp tôi – hình như khóa 11 khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội (1965-1969) hay gọi “cụ” Đồng là “cụ… Đìn”, kèm theo hai câu thơ Bích Khê mà chúng tôi thuộc lòng được độ

Nơi anh vừa đặt chân…

(VNBĐ – Thơ). nơi anh vừa đặt chân có những dấu chân chim đặt trước có hơi thở bầu trời xanh mướt có người đi không biết về đâu   anh chỉ là người đến sau có thể chưa đau khổ tự hào chân anh

Miền Trung

(VNBĐ – Thơ). nước mắt nào dài hơn nước mắt miền Trung nụ cười lại hiền thơm hoa mộc nơi tôi sinh biển trào tiếng nấc mà nắng vui đùa như trẻ thơ   miền Trung tôi yêu đến dại khờ núi nhào xuống biển

Anh Bảy (*)

(VNBĐ – Thơ). như một cái cây mọc thẳng cổ thụ lại mỉm cười suốt cuộc chiến tranh chưa một lần nhảy dù cuối đời nhảy thẳng vào vòng tay bạn bè cựu phi công nước Mỹ   người mang danh dự về cho Tổ

Tôi thích mình là một cái cây

(VNBĐ – Thơ).  “rồi trong mơ ta hóa thành cây cây nho nhỏ lá xanh cành gầy đi lang thang trong thành phố hừng đông khe khẽ rung như một chiếc chuông con” Một cái cây sống nhỏ to không quan trọng một cái cây

Tôi đi qua

(VNBĐ – Thơ). Tôi đi qua bóng cây ngày nắng những vòm xanh ôm tôi lẳng lặng chói chang tiếng ve tôi đi qua hơi thở tháng Tư phấp phỏng những ai còn ai mất người bạn như chiếc lá âm thầm sau quãng đời

Quanh ta rồi trôi xa

(VNBĐ – Thơ).  họ quấn quýt quanh ta không nói lời ba hoa mắt họ nhìn như hoa nở sớm mai chan hòa đó là điều tôi thấy mắt họ nhìn lấp láy đó là điều tôi mơ sau một ngày bơ phờ những chớp

Xin gửi về anh một đĩa khoai

(VNBĐ – Thơ).  (Nhân ngày giỗ nhà thơ Xuân Diệu, 35 năm) Không biết mùa này đã có khoai Lệ Cần?(*) Thứ khoai anh từng ăn và thích Em muốn gửi về anh một đĩa khoai ký ức Anh nhỏ nhẻ hương hoa nơi xa

“Cụ” Đồng, bạn tôi

(VNBĐ – Tùy bút). Mấy anh em lớp tôi – hình như khóa 11 khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội (1965-1969) hay gọi “cụ” Đồng là “cụ… Đìn”, kèm theo hai câu thơ Bích Khê mà chúng tôi thuộc lòng được độ

Nơi anh vừa đặt chân…

(VNBĐ – Thơ). nơi anh vừa đặt chân có những dấu chân chim đặt trước có hơi thở bầu trời xanh mướt có người đi không biết về đâu   anh chỉ là người đến sau có thể chưa đau khổ tự hào chân anh

Miền Trung

(VNBĐ – Thơ). nước mắt nào dài hơn nước mắt miền Trung nụ cười lại hiền thơm hoa mộc nơi tôi sinh biển trào tiếng nấc mà nắng vui đùa như trẻ thơ   miền Trung tôi yêu đến dại khờ núi nhào xuống biển

Anh Bảy (*)

(VNBĐ – Thơ). như một cái cây mọc thẳng cổ thụ lại mỉm cười suốt cuộc chiến tranh chưa một lần nhảy dù cuối đời nhảy thẳng vào vòng tay bạn bè cựu phi công nước Mỹ   người mang danh dự về cho Tổ