Miền Trung

(VNBĐ – Thơ).

nước mắt nào dài hơn nước mắt miền Trung

nụ cười lại hiền thơm hoa mộc

nơi tôi sinh biển trào tiếng nấc

mà nắng vui đùa như trẻ thơ

 

miền Trung tôi yêu đến dại khờ

núi nhào xuống biển

đột ngột bay lên không đường băng cất cánh

bay lên là giải pháp sau cùng

 

tiết kiệm cho mình và sẻ chia mông lung

mỗi cảnh đời đau miền Trung đều xót

mỗi lần di dân là mỗi lần tan nát

gạt nước mắt nhìn về quê cũ xa xăm

 

nhớ những lần bão lụt

hơn trăm năm không sao quên được

năm Mậu Thân 1908

cha mình cùng mấy chị em mồ côi ngồi trong căn nhà đổ

“ngồi trong nhà đổ mới an toàn”

cái an toàn kỳ lạ của miền Trung

 

bây giờ miền Trung đang lũ lụt

nước dâng ngập mái nhà

có đám cưới cả chú rể cô dâu

dắt tay nhau chạy nước

cười vui trong khổ cực

“còn da lông mọc còn chồi nảy cây”

cái niềm tin kỳ lạ của con người

 

miền Trung

cứ thế bao đời

không sợ khổ vì sống luôn trong khổ

chỉ nụ cười là của để dành

 

mai em về em lại có anh

cười vui ngơ ngẩn.

10.10.2020 (Những ngày miền Trung lũ lụt).

THANH THẢO

(Văn nghệ Bình Định số 92 tháng 12.2020)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…