Ảo giác

(VNBĐ – Văn trẻ).

Những hiện thực trộn lẫn vào nhau
Như hai màu hoa trên cùng cánh lá
Hương thơm loang vào đêm huyền ảo
Thôi miên trăng

Anh mơ thấy mình nằm xuống trên đồi
Cố nhai nuốt những hạt sao rệu rạo
Bao dung như bóng tối
Đáp lại mọi tiếng kêu giống nòi

Anh mơ thấy những người đàn bà đẹp
Chìa tay như hái những vì sao
Họ chờ đợi được rơi
Chết trong vòng tay anh ôm ấp
Trăng vỡ tan muôn nghìn mảnh trôi chấp chới

Nàng mơ thấy mình rơi
Gương mặt méo mó nụ cười
Một loài dơi vụt thoát khỏi bóng tối
Tấm lưng rỉ máu trước thềm ánh sáng

Trăng lật ngửa hiện thực trắng buốt
Nỗi đau bật sáng dưới giàn hương.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi