Vọng phu

(VNBĐ – Thơ). Nàng tựa vào vách đá
Dõi nghìn trùng biển xanh
Đứa con còn ẵm ngửa
Phơi sương nắng, mưa dầm…
Nhân gian nhỏ lệ
Khóc tình vọng phu
Ru hời ru hỡi
Người biệt thiên thu…
Trưa nào vọng lời ca dao
Nước mắt trào mặn đá:
“Ngó ra mặt biển ba lần
Thấy anh ở trần trong dạ xót xa…”
Người hóa đá
Đá hóa thành huyền thoại
Chợt lo hão trong thời hiện đại
Người ta bán vé thu tiền
Hể hả đến Vọng phu
Nhưng có ai nhớ được lời ru:
“Sao mà bạc, bạc lắm chàng!”.

17.8.2023
TRẦN HÀ NAM 

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…