Vọng phu

(VNBĐ – Thơ). Nàng tựa vào vách đá
Dõi nghìn trùng biển xanh
Đứa con còn ẵm ngửa
Phơi sương nắng, mưa dầm…
Nhân gian nhỏ lệ
Khóc tình vọng phu
Ru hời ru hỡi
Người biệt thiên thu…
Trưa nào vọng lời ca dao
Nước mắt trào mặn đá:
“Ngó ra mặt biển ba lần
Thấy anh ở trần trong dạ xót xa…”
Người hóa đá
Đá hóa thành huyền thoại
Chợt lo hão trong thời hiện đại
Người ta bán vé thu tiền
Hể hả đến Vọng phu
Nhưng có ai nhớ được lời ru:
“Sao mà bạc, bạc lắm chàng!”.

17.8.2023
TRẦN HÀ NAM 

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…