Đi tìm tiếng khóc con
“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…
“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Người ta đã viết nhiều sách về đám đông, tâm lý đám đông, về những cuộc lên đồng tập thể; lớn tầm quốc gia, quốc tế các sự kiện lịch sử; nhỏ như một cuộc họp cơ quan, một
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Bài thơ ghi lại một trạng thái của chủ thể/ con người không làm chủ bản thân mình, tức trạng thái không có ngôn ngữ để nhận thức, không có công cụ để tư duy mà tác giả gọi
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Ngay cái tiêu đề Gió thiếu phụ, Trần Quang Khanh đã ngầm gợi ý cho người đọc cách bước vào không gian bài thơ. Một không gian đầy “Gió” được hiểu theo nghĩa biểu trưng. Gió đã “thổi” xuyên
(VNBĐ – Thơ và lời bình). “Tôi chỉ là nhà thơ cưỡi trâu…”, cuối cùng thì Chế Lan Viên đã trở về với mặt đất, với không gian làng quê, với con trâu giữa bạt ngàn hoa lau dân dã. Nhưng không phải trở về
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Lệ Thu là nhà thơ nữ thế hệ kháng chiến cho đến ngày hôm nay vẫn dạt dào thi cảm và viết thơ tình rất hay, rất triết lý. Bài thơ Hương gửi lại là một trong nhiều bài
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Khi nghe tin nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời (18.12.1995), viết xong bài thơ Người khóc anh sau tất cả mọi người nhà thơ Lệ Thu ghi thêm lời đề tặng: “Kính tặng “đôi hồn thi sĩ”
“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Người ta đã viết nhiều sách về đám đông, tâm lý đám đông, về những cuộc lên đồng tập thể; lớn tầm quốc gia, quốc tế các sự kiện lịch sử; nhỏ như một cuộc họp cơ quan, một
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Bài thơ ghi lại một trạng thái của chủ thể/ con người không làm chủ bản thân mình, tức trạng thái không có ngôn ngữ để nhận thức, không có công cụ để tư duy mà tác giả gọi
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Ngay cái tiêu đề Gió thiếu phụ, Trần Quang Khanh đã ngầm gợi ý cho người đọc cách bước vào không gian bài thơ. Một không gian đầy “Gió” được hiểu theo nghĩa biểu trưng. Gió đã “thổi” xuyên
(VNBĐ – Thơ và lời bình). “Tôi chỉ là nhà thơ cưỡi trâu…”, cuối cùng thì Chế Lan Viên đã trở về với mặt đất, với không gian làng quê, với con trâu giữa bạt ngàn hoa lau dân dã. Nhưng không phải trở về
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Lệ Thu là nhà thơ nữ thế hệ kháng chiến cho đến ngày hôm nay vẫn dạt dào thi cảm và viết thơ tình rất hay, rất triết lý. Bài thơ Hương gửi lại là một trong nhiều bài
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Khi nghe tin nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời (18.12.1995), viết xong bài thơ Người khóc anh sau tất cả mọi người nhà thơ Lệ Thu ghi thêm lời đề tặng: “Kính tặng “đôi hồn thi sĩ”
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định