Nguyệt Chu

Lửa tháp

Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Ngón mưa

Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Màu hoa ở lại

(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa

Lửa tháp

Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…

Mây trắng có còn bay?

Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…

Ngón mưa

Lần đầu tiên gặp Phai, nàng đã mỉm cười. Nàng đã đi biết bao lâu để thoát khỏi những cơn mưa dai dẳng như làm mục nát cả tâm can…

Linh Sương

Đền nhìn ra sông. Nước trời lồng lộng. Cát trắng xóa ánh ỏi dưới nắng đầu mùa. Con thuyền trắng xoay tít giữa dòng rồi mờ nhòe, mất hút vào xoáy nước.

Màu hoa ở lại

(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa