Khi mùi mưa đã chết
Đọc bài thơ Mùi mưa của nhà thơ Lâm Huy Nhuận, tôi rất thích cách cảm nhận mưa của ông.
Đọc bài thơ Mùi mưa của nhà thơ Lâm Huy Nhuận, tôi rất thích cách cảm nhận mưa của ông.
Với tiêu đề Mẹ gánh ước mơ, những tưởng Phan Hoàng sẽ dắt người đọc đi vào thế giới của giấc mơ, của mộng mị…
Tôi muốn chọn bài thơ Tự do của Lê Thành Nghị để phần nào minh định cho xác tín nói trên của mình.
Chỉ còn lại nhà thơ với cái quán sông ngưng đọng trong biền biệt thời gian
Trong rất nhiều bài thơ tôi đọc, bài thơ Những bông sen trong mùa đại dịch của Hồng Thanh Quang lại có một góc nhìn khác, một cảm nhận riêng giữa bề bộn hiện thực cuộc sống.
Thơ Phạm Ánh lành hiền, thuần phác một chữ tình. Cái tình, như bao nhà thơ, dành cho quê hương, người thân.
Hái lộc xuân của Vũ Dạ Phương là một tứ thơ lạ. Thường, khi viết về mùa xuân các thi sĩ thường cảm xúc trước sự biến đổi cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp.
Có một mảng thơ rất hay viết về đề tài chiến tranh đó là những cuộc chia tay của người lính ra trận.
Cơn mưa không có nước chính là nén tâm nhang mà nhà thơ Mai Thìn kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt những chiến sĩ quả cảm hy sinh ở Rào Trăng
Lê Văn Hiếu làm thơ nhẹ nhàng, hóm hỉnh, có chút phớt đời nhưng lắng sâu và lay thức người đọc…
Đã lâu thật lâu rồi, tôi có cảm giác nhạt lòng với thơ của thời bây giờ, có lẽ vì bội thực với thơ dở, thơ giả, vè giả thơ…
Chúng ta cùng đọc “câu chuyện” về mẹ, một thiếu phụ, góa phụ điển hình. Mẹ là vọng phu tảo tần sương nắng đồng sâu núi cao, nuôi con chờ chồng một thời đất nước phân ly…
“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Người ta đã viết nhiều sách về đám đông, tâm lý đám đông, về những cuộc lên đồng tập thể; lớn tầm quốc gia, quốc tế các sự kiện lịch sử; nhỏ như một cuộc họp cơ quan, một
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Bài thơ ghi lại một trạng thái của chủ thể/ con người không làm chủ bản thân mình, tức trạng thái không có ngôn ngữ để nhận thức, không có công cụ để tư duy mà tác giả gọi
Đọc bài thơ Mùi mưa của nhà thơ Lâm Huy Nhuận, tôi rất thích cách cảm nhận mưa của ông.
Với tiêu đề Mẹ gánh ước mơ, những tưởng Phan Hoàng sẽ dắt người đọc đi vào thế giới của giấc mơ, của mộng mị…
Tôi muốn chọn bài thơ Tự do của Lê Thành Nghị để phần nào minh định cho xác tín nói trên của mình.
Chỉ còn lại nhà thơ với cái quán sông ngưng đọng trong biền biệt thời gian
Trong rất nhiều bài thơ tôi đọc, bài thơ Những bông sen trong mùa đại dịch của Hồng Thanh Quang lại có một góc nhìn khác, một cảm nhận riêng giữa bề bộn hiện thực cuộc sống.
Thơ Phạm Ánh lành hiền, thuần phác một chữ tình. Cái tình, như bao nhà thơ, dành cho quê hương, người thân.
Hái lộc xuân của Vũ Dạ Phương là một tứ thơ lạ. Thường, khi viết về mùa xuân các thi sĩ thường cảm xúc trước sự biến đổi cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp.
Có một mảng thơ rất hay viết về đề tài chiến tranh đó là những cuộc chia tay của người lính ra trận.
Cơn mưa không có nước chính là nén tâm nhang mà nhà thơ Mai Thìn kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt những chiến sĩ quả cảm hy sinh ở Rào Trăng
Lê Văn Hiếu làm thơ nhẹ nhàng, hóm hỉnh, có chút phớt đời nhưng lắng sâu và lay thức người đọc…
Đã lâu thật lâu rồi, tôi có cảm giác nhạt lòng với thơ của thời bây giờ, có lẽ vì bội thực với thơ dở, thơ giả, vè giả thơ…
Chúng ta cùng đọc “câu chuyện” về mẹ, một thiếu phụ, góa phụ điển hình. Mẹ là vọng phu tảo tần sương nắng đồng sâu núi cao, nuôi con chờ chồng một thời đất nước phân ly…
“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Người ta đã viết nhiều sách về đám đông, tâm lý đám đông, về những cuộc lên đồng tập thể; lớn tầm quốc gia, quốc tế các sự kiện lịch sử; nhỏ như một cuộc họp cơ quan, một
(VNBĐ – Thơ và lời bình). Bài thơ ghi lại một trạng thái của chủ thể/ con người không làm chủ bản thân mình, tức trạng thái không có ngôn ngữ để nhận thức, không có công cụ để tư duy mà tác giả gọi
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định