(VNBĐ – Văn trẻ).
Anh luôn đến khi những nụ đậu biếc đã khô
Gương mặt xanh đã khép vào lòng đêm mãi mãi
Vết mực không làm nhòe thực tại
Chỉ là một phần ký ức xám đen
Không thể trở lại những chiều mưa như thế
Không thể trở lại bờ môi khép hờ như thế
Để anh hôn lên sự đợi chờ
Và bầu ngực ngậm bình minh để anh chào đón cuộc người
Để anh no sương và thổn thức tạ ơn
Trên những ụ đất còn ẩm ướt
Những bông hoa rụng xuống nụ cười cay đắng
Chiếc chồi đã không bao giờ có thể xé đất bung lên
Mọi khởi đầu đều là trò lố bịch của tạo hóa
Như mọi hy vọng đều dối lừa
Anh vẫn sập bẫy con tim
Một ngày kia
Những nụ đậu biếc hóa thân trong ấm trà
Anh nhìn thấy di hài của tình yêu bay bổng
Giấc mộng hiện hữu bên kia trời
Hãy xuất phát trở về
Với những khoảnh khắc của chúng ta.
MY TIÊN
(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)