Ký ức hoa đậu biếc

(VNBĐ – Văn trẻ).

Anh luôn đến khi những nụ đậu biếc đã khô
Gương mặt xanh đã khép vào lòng đêm mãi mãi
Vết mực không làm nhòe thực tại
Chỉ là một phần ký ức xám đen
Không thể trở lại những chiều mưa như thế

Không thể trở lại bờ môi khép hờ như thế
Để anh hôn lên sự đợi chờ
Và bầu ngực ngậm bình minh để anh chào đón cuộc người
Để anh no sương và thổn thức tạ ơn

Trên những ụ đất còn ẩm ướt
Những bông hoa rụng xuống nụ cười cay đắng
Chiếc chồi đã không bao giờ có thể xé đất bung lên
Mọi khởi đầu đều là trò lố bịch của tạo hóa
Như mọi hy vọng đều dối lừa
Anh vẫn sập bẫy con tim

Một ngày kia
Những nụ đậu biếc hóa thân trong ấm trà
Anh nhìn thấy di hài của tình yêu bay bổng
Giấc mộng hiện hữu bên kia trời
Hãy xuất phát trở về
Với những khoảnh khắc của chúng ta.

MY TIÊN

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…