Giấc mơ mang bóng con diều

(VNBĐ – Văn trẻ).

Lâu lắm không về lại quê cũ
mơ hồ trôi xa…

thấy mình giống con chim trên cây xiêm già
khát tự do
muốn vục mỏ bẩy cửa lồng
cong sắt
hướng phía mặt trời

gió heo may thốc gốc rạ mồ côi
tháng Ba mót hạt thóc gầy gằm nơi đụm cỏ
hạt vỡ
nở đóa hàn vi.

mùa vẫn rít lên đáo hạn kỳ
cõng trên vai hanh mòn khuôn mẹ
Tiếng thở dài rất khẽ
thõng thượt đêm…

đung đưa cha đốt bấc đèn
bằng giấc trưa vương mùi rơm nếp
cầu Ngói, chợ Lương(*) có biết?
thành phố tôi đi không khói đốt đồng!

mênh mông
bóng con diều nhỏ
lững thững trôi…

(*) Cầu Ngói, chợ Lương (Địa danh Nam Định).

LÊ NHI

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…