Chùm thơ của My Tiên

(VNBĐ – Văn trẻ).

Sự trưng bày một bông hoa

Tiếng đàn chênh vênh nơi cuộc người
Giữa ly nâng và tiếng cười cợt nhả
Người khép nép bưng bê câu nói

Dâng lên ngai vàng giả dối

Bông hoa cúi đầu tỏa hương
Ước được úa tàn ngay tức khắc
Một thanh xuân lạnh ngắt

Chết trong bao tay người

Trao cho cô ca sĩ hát về tuổi trẻ
Bông hoa ngụy trang gai nhọn
Tự vệ trước phù phiếm khen chê
Đêm, gai quay ngược đâm vào nỗi tủi hờn sau cuối

Rỉ ra giọt sương khuya

Trao cho gã đàn ông sực mùi nước hoa
Bông hoa chìm trong lễ hội vô nghĩa
Đêm lau sạch mình bằng nước mắt

Nếu không úa tàn hoa cũng không biết mình là thật hay giả.

Những gương mặt mọc ra
Bông hoa hồn nhiên làm dáng
Trên chiếc bàn đủ nhục dục trần gian

Một kẻ bung tiếng cười gạt bình hoa xuống đất

Như vũ nữ bị lột trần mọi cao sang
Cánh môi son không tìm đường bỏ trốn

Bông hoa trút cạn đời mình

Chàng nhạc sĩ khẽ nâng lên tay

Yêu và viết bài tiễn biệt…

 

Chiếc túi mùa thu

Xin hãy treo em lên ngọn gió lang thang
Để em được sống tự do trong ý nghĩ
Sự ích kỷ được sải cánh bay
Và áng mây sẽ xóa đường chỉ tay lầm lỡ
Trả lại em giấc mơ…

Một lần người dạo bước qua đây
Bên bờ biển nàng Siren không hát nữa
Đôi chân tứa máu khi đặt vào cấm địa
Câu hát nào đẹp bằng tiếng nói yêu anh.

Vực thẳm khôn cùng bao bọc lấy em
Bóng đêm làm em ngộp thở
Rêu phủ xanh cõi lòng đổ vỡ
Anh luôn là cơn mưa ngoài dự kiến
Mưa từ trong thinh lặng trong em.

Xin hãy treo em lên nhánh cây thông vợi
Chẳng cần vang danh chẳng cần cất lời
Chỉ cần anh nằm yên như trẻ nhỏ
Em sẽ rụng trên môi trái chín đầu mùa

Nếu anh là gió hãy đặt em vào chiếc túi mùa thu
Cùng bay qua nỗi buồn nhân thế
Vô tư phơi thân thể trên đồng
Anh hãy hôn như mây vờn trên núi
Và hãy nằm xuống
Bên em.

Vùng da thiêng

Thứ lề thói cũ kỹ
Rửa chân trong chiếc chậu đồng ngàn năm
Tự trang sức cho mình bằng nỗi lặng câm
Cúi xuống và nâng lên

Những gương mặt mê cung u tối

Từng dấu hỏi treo lộn ngược trên đầu
Như chiếc móc câu
Người đàn bà lặng lẽ chườm

Từng viên đá lạnh nơi vực ấm.

Như loài dơi treo mình để hút bóng đêm
Nàng dâng hoa trái phụng thờ vùng da thiêng trên cơ thể

Kính cẩn thề nguyền thủy chung

Ngày ngày giặt giũ trí nhớ bên sông
Dòng chảy đục ngầu đổ vào biển lớn
Chiếc bóng tuyệt vọng ở lại

Mãi chênh chao dưới ánh mặt trời…

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Giếng trời

Khi tôi vụn vỡ, chỗ vỡ ra tạo thành một cái giếng trời. Nắng sẽ xuyên qua thiêu đốt. Và mưa sẽ len lẻn hắt vào cho mục mủn mòn hao…

Nỗ lực thể hiện niềm đam mê, sáng tạo

Trại sáng tác văn học nghệ thuật trẻ lần thứ VIII – năm 2024 được tổ chức từ ngày 12 – 16.8.2023 với sự tham gia của 23 tác giả trẻ có niềm đam mê và năng khiếu sáng tác…

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã