(VNBĐ – Văn trẻ).
Trời trở mùa se lạnh nghe anh
Mưa quẩn quanh cùng nắng hanh mệt mỏi
Em chẳng thể như ngày xưa rắn rỏi
Buốt giá lòng, tim nhức nhối vì thương.
Hạnh phúc hợp tan bọt nước vô thường
Yêu thương ấy mong manh như làn gió
Anh nửa vời buông nửa vời quên, nhớ…
Nửa lưng chừng, nửa ào ạt yêu thương
Em nông nổi hanh hao về ngày cũ
Trách duyên xa, tình mỏng sớm úa màu
Trao chân thành, em nhận lại khổ đau
Ai biết được phía sau điều không thật?
NGỌC MẾN
(Trường THPT Quy Nhơn)